Kể từ tuần trước lúc Bùi Dục Uyên trở về đến giờ, thì thành A mưa cũng kéo dài đúng một tuần. Tuy bây giờ Lý Tinh La đang rất lười, nhưng có cũng ý thức được bộ dạng đã sắp lên mốc của mình.
Rõ ràng lúc chiều còn nói cùng Bùi Dục Uyên đi làm, ai ngờ vừa đến văn phòng thì cô đã mệt muốn rã người, đợi đến lúc lấy lại được một chút tỉnh táo, thì mọi người đều đã tan ca hết rồi. *Rớt nước mắt~
“Có thấy đói bụng chưa? Tối nay muốn ăn món gì?” Bùi Dục Uyên đứng cạnh cô, hỏi.
Nhận ra được là tâm trạng của anh ta đang rất tốt. Lý Tinh La đảo mắt một cái, “Em muốn ăn lẩu, loại cay thật là cay!” Ở chung với anh ấy ba tháng rồi, mà chưa từng cùng nhau được đi ăn chung nồi lẩu nào hết!
Thấy anh không lên tiếng, cô kéo lấy tay áo của anh ra vẻ làm nũng, “Được không được không? Người ta siêu siêu muốn ăn lẩu cay!”
Bùi Dục Uyên cúi đầu ngậm lấy đôi môi anh đào kia, giày xéo nửa ngày trời mới chịu thả ra, “Vậy tối hôm nay… em phải nghe lời tôi.”
Aaa!
Đôi gò má cùng hai tai của Lý Tinh La chớt ửng đỏ cả lên, tất nhiên cô thừa biết là anh ta có ý gì.
Bùi Dục Uyên khẽ cắn nhẹ lên môi cô, “Có được không?”
Cô thẹn thùng khẽ gật gật đầu, rồi sau đó vùi đầu vào ngực của anh, chỉ để lộ ra hai cái tai đang đỏ ửng của mình.
Bùi Dục Uyên: “Ngoan lắm…”
Hừ chỉ biết ức hϊếp cô, đồ đểu!
?(???w???)?
Khi hai người bước vào trong quán, bên ngoài vẫn còn mưa rơi lất phất. Bùi Dục Uyên một tay ôm lấy Lý Tinh La, còn tay kia thì bấm điện thoại.
Mùi thơm của ớt cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của cô, đợi lúc Bùi Dục Uyên chịu buông điện thoại xuống, cô kìm không được nữa nên giật giật tay áo của anh, trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Hôm nay không muốn ăn vịt quay, em muốn ăn lẩu cay!”
Bùi Dục Uyên khẽ nhếch mép, nói: “Được thôi,” sau đó như lại nghĩ đến điều gì khác, liền cúi đầu đến gần tai của cô nói câu gì đó, chỉ thấy được Lý Tinh La đỏ bừng cả mặt liếc anh một cái, Đoạn Vũ Kỳ từ phòng riêng bước ra, kinh ngạc nhìn về hai người ở hướng kia.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy Bùi Dục Uyên như thế này…
Cô gái kia là người thế nào với anh ta?
Nửa năm trước, khi cô vẫn còn là một trong những “nữ nhân” của anh ta.
Lúc đó, trong đám bạn thân, Bùi Dục Uyên đã đem cô giới thiệu cho anh ta.
Thật tình mà nói, có thể cùng với một kim chủ như thế, so với những người khác quả thật tốt hơn gấp vạn lần, suy cho cùng thì ở thành A này có cô gái nào mà không muốn anh ta.
Sau đó, cô từ chỗ của anh ta mà có được chỗ dựa, có được tiền tài, nhưng vẫn mãi không chiếm được con người của anh ta.
Thật vậy, mặc dù của mối quan hệ ngoài mặt là bao nuôi, nhưng lúc đó bọn họ vẫn là mối quan hệ trong sạch ngay ngắn.
Đúng thật là buồn cười.
Cô là người thứ hai mà anh ta “bao nuôi”, không biết người trước đó như thế nào, nhưng trong lúc khi cô cùng với Bùi Dục Uyên, cũng chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì. Hai người họ không ở chung với nhau, có những khi đi ăn ở bên ngoài cũng đều là đột ngột không có sắp xếp trước, đến nỗi cô cảm thấy anh ta khư khư giữ thân đến mức quái lạ, như việc anh ta chưa từng chạm vào cô kể từ khi quen nhau.
Đó là chuyện mà bọn họ đã nói rõ ràng trước khi bắt đầu mối quan hệ, không vượt quá ranh giới, đừng tỏ ra thân mật, anh ta sẽ cho cô những thứ mà cô muốn.
Tùy rằng cô cũng thấy hoang mang một khoản thời gian khá lâu, nhưng về sau thì cô cũng từ từ không quan tâm đến. Đối với người đàn ông này, cô không thể thuần hóa, không thể nắm trong lòng bàn tay, nếu anh ta cứ khách sáo xa cách như thế, thì cô cũng không thể làm anh ta nghĩ đến chuyện đó, thành thật ngoan ngoãn mà đóng cho tròn vai tình nhân của anh ta là được rồi.
Có điều đến bây giờ cô cũng không rõ là Bùi Dục Uyên có ý muốn gì với cô hay không?
Sau đó, cô lại nghe được anh ta đã có “nữ nhân” mới, là một tiểu minh tinh, cô không tin chuyện đó. Cô vốn nghĩ rằng mối quan hệ của bọn họ vẫn giống như là chuyện lúc đó của cô vậy, nhưng mà cô ban nãy vừa nhìn thấy ở chỗ đó, dường như không phải như cô đã nghĩ.
Ánh mắt cùng cử chỉ đó, đúng là không giấu được người khác.
Đó là một bộ mặt cực kỳ khác lạ chưa từng thấy của Bùi Dục Uyên.
Đoạn Vũ Kỳ vừa ngưỡng mộ cũng vừa ganh tỵ, đối với hành động đó của Bùi Dục Uyên, cô không kìm chế được bản thân, không biết từ khi nào mà trong lòng đã dấy lên một ngọn từ từ bùng lên đến độ muốn phát hỏa ra ngoài.
Cô đột nhiên muốn đến xem thử cô gái đó.
Trong phòng riêng toàn là mùi ớt cay nồng nặc, môi nhỏ của Lý Tinh La vốn đã trắng hồng tròn mịn giờ lại bị cay đến độ có chút sưng đỏ lên, “Ừng ực!” cô vừa uống xong một chén lớn nước ô mai ướp lạnh, vừa xoa xoa cái bụng căng to, nhìn về người đàn ông bên cạnh, “Anh đã ăn no rồi hả?”
Bùi Dục Uyên khẽ gật gật đầu.
“Vậy anh chờ em một chút, em vào nhà vệ sinh.”
“Được.” Buông đôi đũa xuống, Bùi Dục Uyên uống một ngụm nước ô mai.
Lý Tinh La lại kỳ quài mà nhìn anh một cái, anh ấy sao lại… có chút không tự nhiên vậy.
Sắc mặt vẫn không thay đổi.
Đợi đến lúc Lý Tinh La bước ra khỏi phòng, anh mới cầm cái chén lên, một hơi uống cạn.
Đoạn Vũ Kỳ nãy giờ ở trong chỗ khuất nhưng vẫn chú ý đến động tĩnh của hai người họ, cuối cùng cô cũng đã tìm được cơ hội.
Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Lý Tinh La đứng ở bồn nước tỉ mỉ rửa hai tay, trên miệng còn nhẩm theo lời nhạc phim của bộ hoạt hình hot nhất hiện nay.
“Chà ~” Sau lưng truyền đến âm thanh như đang khẽ cười châm biếm.
Cô lập tức im lặng, tỏ vẻ bình tĩnh.
Có điều cảm thấy người ở phía sau lưng kia cứ nhìn cô chằm chằm, làm cho cô có chút không thoải mái, vừa định nhanh chóng rời đi, thì phía sau lại truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: “Không ngờ là khẩu vị của Bùi tổng lại…”
Cô ta ngưng lại một chút, dường như vừa chưa thể chấp nhận, vừa tỏ vẻ mang theo một chút ý tứ xem thường, “Thay đổi nhiều đến vậy ư?”