"Làm cái gì, mới sáng sớm......" Trương Đại Thiên càu nhàu, phủ thêm ngoại y ra mở cửa, vừa thấy người bên cạnh Hứa Tam Oản, kinh hãi quát một tiếng "Ai nha! Đại ca, ngươi dẫn người đến tốt xấu cũng phải nói một tiếng a!"
Quay về phòng đổi lại xiêm y xong, Trương Đại Thiên nhìn chăm chú tiểu sinh bộ dáng quen mắt này......
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Tẩu...... Tẩu tử!" Trương Đại dùng sức vỗ đùi, râu hướng lên trên vểnh vểnh "Mau vào nói chuyện!"
Trong phòng, Trương Đại Thiên chưa từng rời ánh mắt khỏi người Lý Tú Lan, trái coi phải coi, nhìn trên nhìn dưới, tấm tắc nói "Đại ca thật có mắt nhìn!"
Lý Tú Lan bị nhìn chăm chú có phần không được tự nhiên, cứng ngắc cười cười, xem như đáp lời Trương Đại Thiên.
"Đại Thiên......" Hứa Tam Oản nặng nề gọi một câu, Trương Đại Thiên thu hồi ánh mắt, nửa đùa nửa thật nói "Đại ca thật đúng là coi tẩu tử như bảo bối, nhìn cũng không được nhìn."
"Hừ." Hứa Tam Oản đáp.
Trương Đại Thiên nghẹn lại, đôi mắt hẹp dài híp lại, nhếch miệng cười nhìn về phía Lý Tú Lan "Tẩu tử, ngươi mau phân xử."
Lý Tú Lan không biết nên đáp lời như thế nào, đành phải trầm mặc. Hứa Tam Oản mở miệng "Hôm nay tìm ngươi có chính sự."
"Chuyện gì?" Trương Đại Thiên buồn bực "Mấy khoản mục về việc thành thân này, ta cũng không hiểu. Vẫn nên mời một quản sự, hết thảy đều để hắn phụ trách."
"Ta cùng với Tú Lan cần ra ngoài mấy ngày, việc lớn nhỏ trong trại phiền ngươi xử lý một phần." Hứa Tam Oản nói thẳng nói.
"Hửm?" Trương Đại Thiên vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nghi hoặc nói "Có việc gì quan trọng sao?"
Hứa Tam Oản giải thích một số điểm trọng yếu, Trương Đại Thiên liên tiếp gật đầu, cẩn thận nghe. Nghe được đầu đuôi, cau mày.
"Nhị bá mẫu này của tẩu tử thật đúng là......" Trương Đại Thiên thở dài, Lý Tú Lan trong lòng chua xót, người ngoài đều nhìn ra được sự tình, Nhị bá lại một chút cũng không hiểu, không biết là vô tình hay là cố ý lờ đi.
"Vậy tẩu tử trở về có tính toán gì?" Trương Đại Thiên hỏi.
Lý Tú Lan khẽ lắc đầu, y một lòng thầm nghĩ đưa Tú Mai ra khỏi Lý gia, còn cụ thể như nào, vẫn chưa có thật sự nghĩ qua.
"Không bằng tẩu tử lấy cớ trong trại quạnh quẽ, đón bào muội về trại chơi hai ngày?" Trương Đại Thiên đề nghị "Chỉ cần vào trại, liền không ai dám tùy tiện giương oai."
"Nhị bá mẫu không dễ nói chuyện như vậy. Bà chắc chắn nhân cơ hội kéo dài thời gian, nói nữ tử xuất đầu lộ diện bên ngoài kỳ cục, đến lúc đó chỉ sợ vẫn là một mình ta trở về." Lý Tú Lan nói.
Trương Đại Thiên khó xử chậc lưỡi, Hứa Tam Oản tay xoa đại đao bên hông, ánh mắt có chút âm lãnh.
"Lan nhi, hiện tại nghĩ này đó cũng vô dụng, đi Lý gia rồi tính sau." Hứa Tam Oản lên tiếng, tay khoát lên mu bàn tay Lý Tú Lan, Lý Tú Lan bình tĩnh lại, cầm ngược lại tay hắn.
"Cứ như vậy, đại ca, tẩu tử, các ngươi trên đường cẩn thận. Chuyện trong trại ta sẽ lo chu toàn!" Trương Đại Thiên nhìn hai người vui tươi hớn hở nói.
Nhiều năm như vậy, đại ca rốt cục có người bầu bạn, còn rất cảm khái. Tuy nói là nam nhân...... nhưng phạm vi trăm dặm thật đúng là tìm không ra cô nương nào so với Lý Tú Lan xinh đẹp hơn.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Hu ——" một tiếng ngựa hí vang trời, đạp đạp chân, từ trong xoang mũi phun một luồng nhiệt khí.
"Công tử, tới rồi." Đánh xe chính là một nam tử trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, ngồi bên cạnh là thiếu niên niên kỷ ít hơn, vẻ trẻ con chưa thoát, lại phụng phịu cố tăng thêm chút vẻ già dặn.
Nghe nam tử trẻ tuổi nói, người trong xe duỗi thắt lưng, vén rèm lên, hít sâu một hơi không khí mang theo gió mát của của núi rừng, nói "Người này thật đúng là biết chọn địa phương." Nói xong, nhảy xuống xe, vỗ vỗ xiêm y, phân phó hai thiếu niên "Còn không mời Triệu Hổ huynh cùng Tú Lan huynh xuống xe."
Thanh niên xoay người vào trong xe, giải huyệt đạo cho hai người.
Triệu Hổ đỡ Lý Tú Mai xuống xe, quay đầu nhìn về Phương Dĩnh đứng gần đó.
"Dọc theo đường đi đắc tội nhiều, mong hai vị lượng thứ." Phương Dĩnh khom người tạ tội, Triệu Hổ ngăn cản hắn "Chúng ta không thể nhận."
Lý Tú Mai vốn định tìm Phương Dĩnh lý luận, lại liếc mắt một cái đánh giá hai người đi theo bên người hắn, vừa nhìn đã biết võ công cao cường.
"A Hổ ca, chúng ta đi." Lý Tú Mai nói.
"Chậm đã ——" Phương Dĩnh mở miệng, hai nam tử đảo mắt liền ngăn phía trước Triệu Hổ cùng Lý Tú Mai.
"Ngươi còn muốn làm gì?" Lý Tú Mai ẩn hàm tức giận.
"Là như thế này......" Phương Dĩnh giải thích "Đường núi gập ghềnh, ta cùng với nô bộc mới đến, cũng không quen đường. Nhìn Triệu Hổ huynh cùng Tú Lan huynh có vẻ đối với nơi đây hiểu rõ, cả gan mời hai vị huynh đài dẫn đường cho ta."
"Chúng ta cũng chưa bao giờ lên núi." Lý Tú Mai nói tiếp "Lại nói trên núi là cái hang ổ của mã phỉ, tất cả đều vô cùng hung ác. Mặc dù a Hổ ca biết chút quyền cước, nhưng ta tay trói gà không chặt, phát sinh biến cố, chỉ sợ khó có thể bảo vệ ta chu toàn."
"Công tử nếu có bằng hữu cũ ở Hứa gia trại, không bằng ở dưới chân núi chờ chút thời gian, nếu gặp mã phỉ trên núi xuống mua sắm, tự nhiên có thể hỏi đường." Lý Tú Mai nói "Xin công tử không cần lại khó xử chúng ta."
Phương Dĩnh giả bộ tiếc nuối, nói "Một khi đã như vậy, cũng đành từ biệt." Lại ý bảo người hầu bên cạnh "Bày tỏ chút tâm ý, xin hãy nhận lấy."
Trên tay người hầu cầm hai khỏa châu màu đen.
"Không phải vật quý gì. Ta ra ngoài ngẫu nhiên nhận được từ một đạo sĩ vân du, nghe nói có thể đuổi hung tránh họa." Phương Dĩnh nói.
"Đa tạ." Lý Tú Mai không muốn dây dưa nhiều, nhận hạt châu, cùng Triệu Hổ rời đi.
Triệu Hổ cùng Lý Tú Mai vòng quanh núi vài vòng, xác định Phương Dĩnh không theo lên, mới thở phào, theo đường nhỏ lên núi.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Phu nhân! Phu nhân!" Hạ nhân một đường chạy chậm, suýt nữa va chạm đến Lý thị.
"Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì!" Lý thị gầm lên, nha hoàn ngồi chồm hổm thay bà lau đi nước trà bắn tung tóe trên người.
"Phu nhân, có tin tức của thiếu gia!" Hạ nhân kích động nói.
"Cái gì?!" Lý thị đứng bật dậy "Thật sao?"
"Phải" hạ nhân nói "Có tiều phu đốn củi nói sáng nay từng gặp qua thiếu gia trên đường."
"Có thể có hỏi ra nơi đi?" Lý thị vội hỏi.
"Có có có!" Hạ nhân vội vàng nói "Tiều phu kia nói thiếu gia cùng bằng hữu đi về phía tây thành, xem chừng, là ra khỏi thành."
"Ra khỏi thành?" Lý thị ba một tiếng vỗ tay lên bàn "Lập tức phái người đuổi theo cho ta!"
"Vâng" hạ nhân lĩnh mệnh.
"Tề Văn." Lý thị phân phó nha hoàn bên người "Đi khố phòng lấy chút ngân lượng cùng ngọc bội quý, dùng tơ lụa tốt gói lại, lát nữa cùng ta đến Kim phủ."
"Dạ, phu nhân." Tề Văn đáp.
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau khi Triệu Hổ cùng Lý Tú Mai lên núi không lâu, lộ khẩu xuất hiện một người, y ngồi xổm xuống nắm thằn lằn nhỏ cầm lên, để vào trong bình.
"Vất vả rồi, bảo bối." Người nọ đứng dậy, nói với hai người bên cạnh "Đi, chúng ta theo sau."