Phụ nhân xoay người rời đi, Lý Tú Mai đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, nào có nửa phần men say. Thuở xưa có Nguyễn Tịch say rượu tránh gặp Tư Mã thị, nàng noi theo một phần, bất quá cũng vì không muốn gặp người.
"Tú Mai, nàng chưa ngủ?" Triệu Hổ kinh ngạc.
Lý Tú Mai từ trên giường đứng lên, nói với Triệu Hổ "E rằng sẽ xảy ra biến cố, tối nay chúng ta liền đi."
"Ban đêm xuất hành có nhiều nguy hiểm, vẫn là chờ ngày mai đi." Triệu Hổ khuyên nhủ, cũng là vì suy nghĩ cho an nguy của Lý Tú Mai.
Lý Tú Mai lắc đầu, kiên quyết muốn tối nay khởi hành. Nàng thu dọn hành lý, từ trong tủ gỗ lấy ra một túi bạc vụn bỏ vào hành trang, dẫn Triệu Hổ đi ra ngoài từ cửa sau.
"Biết trèo tường chứ?" Lý Tú Mai giương nhìn tường viện cao, hỏi Triệu Hổ bên cạnh.
"Biết." Triệu Hổ gật đầu, dẫn đầu leo lên, đứng ở trên tường, đưa tay kéo Lý Tú Mai lên. Không ngờ màn này bị hạ nhân đi qua nhìn thấy, hô to "Không tốt! Đại thiếu gia chạy!"
Lý Tú Mai oán hận trừng mắt nhìn hạ nhân cao giọng gọi kia một cái, quay đầu nói với Triệu Hổ "Đi mau!"
Triệu Hổ không hiểu ra sao, bất quá cũng không có thời gian suy nghĩ, ôm lấy thắt lưng Lý Tú Mai nhảy xuống, đợi rơi xuống đất, hai người tạt vào một ngõ nhỏ, chạy trốn tới một khách điếm.
"Chuẩn bị hai con ngựa." Lý Tú Mai đưa tiểu nhị mấy khỏa bạc vụn "Phải nhanh."
Tiểu nhị nhận lấy tiền, vội vã đến chuồng ngựa dẫn ngựa.
"Khách quan, ngựa ngài cần đây." Tiểu nhị thưa dạ nói.
Lý Tú Mai vỗ vỗ ngựa, cảm thấy không tồi, xoay người nhảy lên ngựa, Triệu Hổ cũng đi theo, chỉ nghe giá một tiếng, hai con ngựa chạy vội ra khỏi khách điếm, hướng về phía đường lớn trống trải mà đi.
Vào trong thành, trời đã muốn tối đen một mảnh. Hiện giờ quốc thái dân an, lệnh cấm đi lại ban đêm cũng không nghiêm, rất nhiều tửu lâu vẫn còn mở.
Hai người tìm được chỗ nghỉ, Triệu Hổ nhịn không được hỏi nguyên nhân Lý Tú Mai vội vàng rời Lý gia.
"Ở một nơi mà đâu đâu cũng có kẻ để mắt, làm sao có thể an tâm?" Lý Tú Mai cười khổ.
"Bọn họ vì sao như thế?" Triệu Hổ khó hiểu.
"Tính ra là vì muội." Lý Tú Mai nói "Tin đồn đại ca bị bắt đi vừa ra, Kim Gia liền phái người tìm đến gây phiền toái, hướng Nhị bá mẫu đòi người."
"Nhị bá mẫu làm sao tìm người cho hắn? Lại không dám đắc tội Kim Gia." Lý Tú Mai cười lạnh "Trả lại lễ vật, Lí Vinh lấy cái gì nhập hàng? Tâm tư của bà ấy, giấu được đại ca, lại không lừa được ta."
Triệu Hổ không biết an ủi như thế nào, thật mạnh thở dài.
"Mấy năm nay, bà ta vắt hết óc, moi vét lợi lộc từ trên người chúng ta. Chiếm đoạt gia tài phụ thân lưu lại cho chúng ta không nói, còn muốn đem ta gả cho Kim Nguyên Tài làm thϊếp, bán của cải sính lễ lấy tiền mặt, đều dồn đến cửa hàng tơ lụa của Nhị bá."
Lý Tú Mai nhớ tới huynh trưởng, chau mày "Đại ca hiện tại như vậy cũng tốt. Muội vốn còn đang băn khoăn, hiện giờ thật có thể không lo không nghĩ rời khỏi Lý gia. Chỉ là...... Không biết huynh trưởng có phải chịu ủy khuất không?" Nàng hỏi Triệu Hổ " Đại đương gia của huynh là dạng người gì? Có tốt hay không?"
"Hử...... Đại đương gia trượng nghĩa thiện tâm, là người tốt." Triệu Hổ nói "Năm đó Loan Tử bị giặc cướp, ta may mắn thoát một mạng, thiếu chút nữa đói chết bên đường, được đại đương gia cứu mang về trại, từ đó về sau liền ở lại Hứa gia trại. Hắn cũng chưa bao giờ hà khắc huynh đệ trong trại, có cái gì tốt đều chia cho mọi người."
Lý Tú Mai gật đầu, trong lòng hơi có điểm an ủi.
"Nhị bá mẫu không tin đại ca bị mã phỉ mang đi, một lòng cho rằng là đại ca trên đường chạy trốn. Có lẽ bà cảm thấy một tiểu cô nương ngây thơ không quá hai ngày sẽ cùng đường trở về. Từ trước đến nay đại ca lại cùng muội thân thiết, liền theo dõi sát sao người đang giả làm anh trai là muội." Nói xong, thanh âm Lý Tú Mai có chút run lên "Lòng muội sốt ruột, lại không thể làm được gì, luôn ngóng trông đại ca bình an không có việc gì. Nghe có người tới tìm, muội liền nghi ngờ. Không nghĩ tới...... Quả nhiên là đại ca liên lạc với muội."
Lý Tú Mai lau lau khóe mắt, mỉm cười. Triệu Hổ đứng ở một bên, đối với nữ tử kiên cường này thương tiếc nhiều hơn.
"Sắc trời đã tối, ngủ đi." Triệu Hổ nói.
Lý Tú Mai đứng dậy trải giường, hỏi "A Hổ ca thì sao? Không nghỉ ngơi sao?"
"Ta......" Triệu Hổ chân tay luống cuống, nhức đầu "Ta đi phòng củi nghỉ một đêm."
"Đừng." Lý Tú Mai gọi Triệu Hổ lại "Nơi đó nào có thoải mái như phòng khách?"
"Ta không sao." Triệu Hổ nói xong ra khỏi phòng, tìm tiểu nhị để hắn dẫn ra phòng củi.
"Khách quan, phòng củi này sao có thể để người ở? Nếu không khách quan cùng vị công tử kia thương lượng một chút, chen chúc một đêm đi?"
Triệu Hổ cùng tiểu nhị giằng co nửa ngày, đột nhiên, trên lầu hai, một công tử mang ngoại bào màu nâu xanh mở miệng nói "Huynh đài nếu không ngại thì cùng tại hạ ủy khuất một đêm."
Triệu Hổ nhìn về phía người trên lầu, nhất thời có chút ngây người. Người này bộ dáng đẹp quá mức, mặt mày như vẽ, dáng người cao ngất, hồng nhuận như nguyệt khí, khí chất như gió thoảng.
"Đa tạ." Triệu Hổ ôm quyền tạ ơn "Chỉ là có nhiều bất tiện, ý tốt của công tử, tại hạ xin lĩnh tấm lòng."
Người nọ đung đưa quạt cười yếu ớt, cũng không cưỡng cầu.
Triệu Hổ mượn tiểu nhị công cụ dọn dẹp, đến phòng củi đơn giản quét tước một phen, trải chăn đệm nằm dưới đất, gió lạnh thổi qua, cuồn cuộn thổi lên vài miếng lá khô xào xạc, dừng ở chung quanh Triệu Hổ.
Triệu Hổ ngáp một cái, quấn chăn, nhắm mắt lại. Truyện đã được mình đăng hoàn tại dembuon.vn https://dembuon.vn/threads/dich-phu-ga-thay-cua-dao-tac-an-thinh.120198/
- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Lan nhi." Hứa Tam Oản vén ống tay áo lên, nắm chặt tay Lý Tú Lan, Lý Tú Lan sợ ngứa ngửa ra sau, thiếu chút ngã trên giường, hỏi "Làm gì?"
Hứa Tam Oản bám trụ chân Lý Tú Lan, để ở khoảng không trên chậu rửa chân, dùng vải nhúng chút nước, nhẹ nhàng chậm rãi chà lau bàn chân nhỏ trắng trẻo.
"Nóng không?" Hứa Tam Oản hỏi.
Lý Tú Lan lắc đầu, chân bị Hứa Tam Oản nắm, dẫm lên lòng bàn tay thô dày của nam nhân, da thịt dán da thịt. Nam nhân cẩn thận lại ôn nhu rửa chân cho y, vải dệt ma xát qua bàn chân, có chút đau đớn, qua đi lại là một mảnh nóng cháy. Lý Tú Lan ngón chân cũng đỏ, bên trên còn phủ bọt nước, hơi hơi lắc chân liền tạo thành giọt rơi xuống chậu rửa chân, tí tách một tiếng, mặt nước tạo nên một tia sóng nhỏ.
"Muốn rửa chân cho ngươi cả đời." Hứa Tam Oản đột nhiên cúi đầu, hôn nhẹ bàn chân Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan cuộn tròn ngón chân, xấu hổ không biết làm sao. Một cước đá đến l*иg ngực Hứa Tam Oản, bị Hứa Tam Oản bắt lấy mắt cá chân, lại cắn một ngụm.
"Cũng không ngại bẩn." Lý Tú Lan quay đầu sẵng giọng.
"Lan nhi toàn thân đều sạch sẽ." Hứa Tam Oản cười nói. Lý Tú Lan nhỏ giọng nói thầm câu không biết xấu hổ. Hứa Tam Oản nghe vào trong tai, lại cắn ngón cái mượt mà của Lý Tú Lan một cái. Lý Tú Lan ăn đau lui chân, cúi đầu nhìn, bên trên hiện lên một vòng hồng ấn nhợt nhạt.
"Đi súc miệng." Lý Tú Lan sai sử. Hứa Tam Oản biết đã chọc giận người trong lòng, đành phải bưng chậu rửa chân đi ra ngoài, đổ nước đi, lại đến phòng bếp hòa chén nước muối súc miệng.
Trở về phòng, Hứa Tam Oản rút đi xiêm y, chỉ chừa lại tiết khố, tiến vào ổ chăn của Lý Tú Lan. Hắn đưa cánh tay quấn lấy eo nhỏ của Lý Tú Lan, l*иg ngực dính sát vào phía sau lưng Lý Tú Lan.
"Ngủ đi."
Lý Tú Lan mặc dù mặc lý y (áo mặc bên trong), nhưng do Hứa Tam Oản dán chặt lấy nên vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
Y nắm bàn tay to trước eo, nhắm mắt lại, phía sau còn có thể nghe được tiếng hít thở sâu xa của Hứa Tam Oản. Một cảm giác an tâm tự nhiên nảy sinh, đã lâu không có trải qua cảm giác như vậy.
"Muốn rửa chân cho ngươi cả đời." Hứa Tam Oản đột nhiên cúi đầu, hôn nhẹ Lý Tú Lan của bàn chân.
Lý Tú Lan cuộn tròn ngón chân, xấu hổ của không biết làm sao. Một cước đá đến Hứa Tam Oản của trong ngực, bị Hứa Tam Oản cầm mắt cá chân, lại là một cắn.
"Cũng không ngại bẩn." Lý Tú Lan quay đầu sẵng giọng.
"Lan nhi toàn thân đều sạch sẽ." Hứa Tam Oản cười nói. Lý Tú Lan nhỏ giọng nói thầm câu không biết xấu hổ. Hứa Tam Oản nghe vào trong tai, cắn một ngụm Lý Tú Lan của mượt mà của ngón cái. Lý Tú Lan ăn đau của lui chân, cúi đầu xem, mặt trên nhợt nhạt một vòng hồng ấn.
"Đi súc miệng." Lý Tú Lan sai sử. Hứa Tam Oản biết chọc giận người trong lòng, đành phải bưng chậu rửa chân đi ra ngoài, đổ nước đi, đi phòng bếp đổi chén muối Nước súc miệng.
Trở về phòng, Hứa Tam Oản rút đi xiêm y, chỉ chừa điều tiết khố, tiến vào Lý Tú Lan ổ chăn. Hắn cánh tay quấn lấy Lý Tú Lan của eo nhỏ, trong ngực dính sát vào nhau Lý Tú Lan của phía sau lưng.
"Ngủ đi."
Lý Tú Lan mặc dù mặc lý y (áo mặc bên trong), nhưng nề hà Hứa Tam Oản dán của thật chặt, như trước có thể cảm giác được cuồn cuộn không ngừng truyền đến của nhiệt độ.
Hắn nắm bàn tay to trước eo, nhắm mắt lại, phía sau còn có thể nghe được Hứa Tam Oản sâu xa của tiếng hít thở. Một cỗ im lặng của an tâm tự nhiên nảy sinh, hồi lâu không có như vậy qua.