"Xin chờ chút." Lão quản gia nói, khép cửa lại. Triệu Hổ đứng ở ngoài cửa, bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng bất ổn, suy nghĩ chút nữa gặp mặt nên nói cái gì. Hắn cáu kỉnh ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, vò đầu bứt tai, đợi nửa khắc, mới nghe thấy "cót két" một tiếng.
"Công tử, mời vào." Quản gia ở phía trước dẫn đường, Triệu Hổ đi theo phía sau, nhìn xung quanh một phen, phát hiện Lý gia này cũng không tốt như bên ngoài đồn đãi, lá khô rơi trên đường không người quét tước, cây trong chậu cũng ngã trái ngã phải, mặc dù đồ sứ cùng cây quý không hề ít, bất quá cũng chỉ là bày ra để chống đỡ cho bề ngoài xa hoa mà thôi.
Triệu Hổ được dẫn vào đại đường, hạ nhân đưa trà lên, hắn uống một ngụm, mặt nhăn lại cùng một chỗ. Trà này...... Sao lại có vị mốc.
"Thiếu gia nhà ngươi khi nào mới đến?" Triệu Hổ hỏi quản gia. Quản gia khom người nói "Mong công tử kiên nhẫn chờ đợi, đại thiếu gia đang tới rồi."
Triệu Hổ thật sự ngồi không yên, lại nói: "Làm phiền quản gia lại đi thúc giục một chút."
Quản gia đáp, ra khỏi đại đường đi mời Lý Tú Lan.
Không bao lâu sau, một nam tử trẻ tuổi bận trường sam màu chàm nhấc chân vào cửa, Triệu Hổ sửng sốt, bộ dáng kia, cùng Lý Tú Lan trong trại có thể nói không sai biệt mấy, nếu không phải hắn biết rõ nội tình, khẳng định không phân biệt được hai huynh muội này.
"Xin hỏi huynh đài là?" Lý Tú Lan chắp tay, nghi hoặc nói.
Triệu Hổ đứng dậy, miệng hết đóng lại mở nửa ngày, thấy bên người Lý Tú Lan còn có hạ nhân đi theo, lắp bắp nói: "Ta...... Ta là Triệu Hổ."
TruyenHD
"Triệu Hổ?" Lý Tú Lan thần sắc đột biến, lại che giấu trong giây lát, cười nói: "Nguyên lai là Triệu Hổ huynh, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?"
Triệu Hổ hoảng hốt, lại có một loại ảo giác, hắn giống như thật sự thấy huynh trưởng của Tú Mai, gào thét nói: "Hoàn hảo."
"Cửu biệt gặp lại, là chuyện vui." Lý Tú Lan vỗ vỗ vai Triệu Hổ "Triệu Hổ huynh nếu không vướng bận chuyện khác chi bằng lưu lại uống một ly?"
"Tốt! Chúng ta uống cho thống khoái!" Triệu Hổ sảng khoái đáp. Lý Tú Lan xoay người phân phó quản gia chuẩn bị rượu và thức ăn, dẫn Triệu Hổ đến trong phòng mình.
"Các ngươi không cần chờ, lui xuống đi." Lý Tú Lan để nha hoàn trong phòng lui xuống, đóng cửa lại.
"A Hổ ca!" Lý Tú Mai nhào vào lòng Triệu Hổ, Triệu Hổ tiếp được nàng, phảng phất như cảnh trong mơ, không chân thật. Hắn giơ tay lên, muốn vòng tay ôm thắt lưng của Lý Tú Mai, lại ngại hiện giờ nam nữ khác biệt, cuối cùng hạ xuống, xoa xoa đầu nàng.
"Tú Mai ——" Triệu Hổ run rẩy gọi.
"Huynh sao lại đến đây? Sao lại tìm muội?" Lý Tú Mai hỏi.
"Nga!" Triệu Hổ nhớ tới nhắc nhở của Lý Tú Lan, từ trong bao quần áo lấy ra phong thư "Đây là huynh trưởng muội nhờ ta mang đến."
"Huynh biết tung tích của đại ca?" Lý Tú Lan nhận lấy thư "Mau cho muội xem!"
Lý Tú Mai mở thư ra, đọc kỹ, một giọt lệ nóng rơi xuống trang giấy làm nhòe nét mực, hai mắt nàng mông lung, nức nở, tựa vào Triệu Hổ khóc rống lên.
"Đại ca sao lại ngốc như vậy...... Huynh ấy sao lại......" Lý Tú Mai đấm đấm l*иg ngực Triệu Hổ, một nhát so với một nhát mạnh hơn, đến phía sau, thoát lực tựa vào trong lòng Triệu Hổ, bức thư bị ngón tay nắm chặt tạo ra nếp nhăn thật sâu.
"Đại thiếu gia, rượu và thức ăn đến đây." Nha hoàn gõ cửa. Lý Tú Mai lau nước mắt, khàn khàn nói: "Vào đi." Nha hoàn bưng khay, dọn xong rượu và thức ăn liền lui xuống. Lý Tú Mai lấy chén rót rượu, một ngụm uống cạn, còn muốn rót thêm, bị Triệu Hổ ngăn cản.
"Nghe nói đại ca bị mã phỉ bắt đi, muội liền cả ngày lo lắng đề phòng, e sợ đại ca gặp bất trắc." Lý Tú Mai nói "Mới vừa đọc thư, biết được đại ca bình an, không ngờ lại là đất bằng nổi sấm."
Triệu Hổ khó hiểu "Xảy ra chuyện gì?" Ngày ấy Lý Tú Lan cũng không cùng hắn giải thích, chỉ nói có phong thư nhà để hắn mang cho Lý Tú Mai.
Lý Tú Mai đem thư đưa cho Triệu Hổ, Triệu Hổ lướt nhìn vài lần, kinh ngạc không thôi.
"Này?! Nhìn y dáng vẻ tư thanh văn nhã, sao tính tình lại lớn như vậy? Thật là một hán tử!"
"Huynh trưởng từ nhỏ tính tình đã lớn." Lý Tú Mai thở dài, thỉnh cầu nói "A Hổ ca, đại ca hiện giờ ở nơi nào? Có thể mang muội đi tìm huynh ấy không?"
Triệu Hổ ấp úng, Lý Tú Mai sốt ruột, thúc giục hỏi: "Không được sao?"
"Y...... Y bây giờ còn ở trong trại." Triệu Hổ nói.
"Trại?" Lý Tú Mai ngưng mi "Trại gì, ở chỗ nào!" Lý Tú Mai ngữ khí sắc bén, Triệu Hổ lui về phía sau từng bước, không nghĩ tiểu nha đầu này lại quyết đoán như vậy.
"Hứa gia trại." Triệu Hổ không nhắc lại, Lý Tú Mai trừng mắt nhìn hắn, lại hỏi "Cái gì trại?"
"Hứa gia trại......" Triệu Hổ nâng giọng "Huynh hiện giờ ở trong trại làm phỉ."
Lý Tú Mai mũi đau xót, chịu không được lắc đầu, thà rằng đây là nói bậy.
"Nhưng huynh chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý! Triệu Hổ không thẹn với trời đất!" Triệu Hổ ưỡn ngực.
Lý Tú Mai ngồi xuống, rót rượu, nâng tay đưa cho Triệu Hổ "Theo giúp muội uống một chén đi. Ngày mai khởi hành, mang muội đến trại."
Triệu Hổ gật đầu, không dám lại nói cái khác. Tiếp nhận rượu, rót vào trong cổ họng, vị cay cháy thực quản, hắn không khỏi hoảng thần. Tâm tình của Tú Mai lúc này, có lẽ cũng ác liệt như rượu đi?
________________________________________________________________________
"Lan nhi, không bằng ngươi dứt khoát dùng đao đâm vào ngực ta một nhát đi?" Hứa Tam Oản rộng mở vạt áo, một phen muốn đưa loan đao cho Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan liếc đao trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Tam Oản một cái, sụp đổ khóc lớn.
Hứa Tam Oản mạnh mẽ kéo tay y qua, nắm lấy chuôi đao, rút đao ra để trên ngực mình "Lan nhi, ngươi không tiếc tính mạng, ta liền cùng ngươi. Đến lúc đó, chúng ta táng cùng một huyệt, lập bài vị, thế nhân nói đến đôi ta, cũng coi như một đoạn giai thoại hy sinh vì tình yêu."
Lý Tú Lan tay run rẩy, sợ dùng sức một chút sẽ đem lưỡi đao đâm vào.
"Ngươi phát điên cái gì?" Lý Tú Lan quát.
"Lan nhi, ta không muốn lại bỏ lỡ." Hứa Tam Oản nhìn Lý Tú Lan, nghiêm túc nói.
"Ngươi để ý những người không liên quan đó làm chi? Nếu ngươi thực sự cố kỵ, toàn bộ nói với ta nói." Hứa Tam Oản nắm tay Lý Tú Lan, đao rơi trên mặt đất, Lý Tú Lan bị kéo vào trong ngực Hứa Tam Oản. Nóng như thiêu đốt, lại vô cùng ôn nhu. Lý Tú Lan nhắm mắt lại, nghe nhịp tim trong l*иg ngực Hứa Tam Oản "thịch... thịch... thịch..."so với tiếng mõ trong chùa càng làm cho lòng người yên tâm.
"Tam Oản ca ca......" Lý Tú Lan thấp giọng gọi.
"Ta ở đây."