*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cynlia
3055 chữ
Bố mẹ nuôi Mộ Lam sống ở một khu nhà khá cũ, chỉ có sáu căn biệt thự độc lập và một trong đó là nhà của hai vợ chồng.
Sân trước biệt thự trồng nhiều cây còn sân sau là một vườn hoa muôn màu muôn vẻ.
Lúc Mạnh Nhuế đến nơi thì ánh hoàng hôn đã khuất dạng sau rặng núi, trời sầm sì nhiều mây, thi thoảng còn xẹt qua vài tia chớp dữ tợn. Những tia chớp lóe sáng như muốn xé toạc cả bầu trời, soi rọi cả chiếc xích đu cũ bị bỏ quên nơi góc tối. Trên ghế đu in hằn những vệt xước do va chạm mạnh, chứng tỏ chủ nhân của nó từng là một cậu bé rất ngỗ nghịch.
Cô đứng ngoài cửa, đang định đưa tay nhấn chuông thì cửa đã bất ngờ mở ra. Trước mặt cô là Mộ Lam mặc quần áo ở nhà đang lẳng lặng nhìn cô không chớp mắt.
Cô liếc thoáng qua khuôn mặt anh, hắng giọng: “Tôi tới kiểm kê sách quyên tặng thư viện.”
Mộ Lam tránh sang một bên, tỏ ý mời cô vào nhà, đợi cô vào trong mới thong thả đóng cửa.
Mạnh Nhuế vừa quay đầu định tìm kiếm bóng dáng Mộ Lam, nào ngờ lại thấy anh lướt qua cô bước về phía cầu thang: “Sách ở trên lầu.”
Sau một thoáng chần chừ, cô quyết định theo chân anh lên trên.
Mộ Lam khiêng chiếc rương đặt ở kệ sách cao nhất xuống đất, mở nắp rương phủ một lớp bụi thời gian ra, mang găng tay vào rồi lấy ra một cuốn sách cổ được gìn giữ khá kỹ: “Sách hiếm không đấy, ngoài cái rương đựng toàn độc bản [1] này ra thì còn tận mấy rương khác nữa.”
[1]: chỉ những tựa sách cũ vì bị thất lạc mà chỉ còn duy nhất một bản lưu hành
Vốn định nhận lấy sách từ anh mà nhớ ra mình chưa mang găng tay nên Mạnh Nhuế bèn rụt tay lại.
Mộ Lam đặt sách xuống, gỡ đôi găng đang mang ra đưa cho cô.
Mạnh Nhuế nhìn quanh bàn, chẳng thấy đôi nào khác nên đành nhận lấy. Đôi găng tay này còn vương hơi ấm từ anh… Dù biết ý nghĩ của mình rất kỳ quái nhưng bảo cô cứ thế mang găng tay của anh mà không có bất cứ một cảm xúc nào thì cô thật sự không làm được.
Tiếp đó, Mộ Lam lấy ra rất nhiều sách cổ giới thiệu với cô, còn cô thì ngồi một bên chăm chú viết hết tên sách lên một cuốn sổ. Ngoài bìa sổ viết hai chữ in hoa “ML” đỏ chót.
Hai người cứ thế say sưa soạn sách đến tận nửa đêm.
Ban đầu là Mạnh Nhuế đơn phương Mộ Lam, Mộ Lam không đáp lại, sau cả hai mỗi người một ngả, cứ ngỡ chẳng gặp lại đã là kết cục tốt đẹp nhất cho cả hai, run rủi thế nào mà bọn họ lại lên giường…
Mạnh Nhuế lục lại từ ký ức lộn xộn của mình một vài mảnh vỡ vụn vặt… Cô nhớ, lúc Mộ Lam tiến vào cơ thể mình, cô đã không kiềm được mà cất tiếng nỉ non. Hồi tưởng lại những trải nghiệm xấu hổ đó, cô thấy mình khó mà giữ nổi sự bình thản khi mà giờ đây cô và anh trai đơn gái chiếc cùng trong một không gian khép kín.
Sở dĩ bạn khổ sở, bạn day dứt là vì có gì đó trong cuộc sống của bạn đã bị đảo lộn, mà sự đảo lộn này chứng minh bạn từng rất mong mỏi nó.
Hiển nhiên, thứ bạn hằng mong mỏi cũng chính là thứ bạn trân quý hơn bao giờ hết.
Sấm vang đì đùng từ chập tối mà mãi đến tận bây giờ ông trời mới chịu đổ mưa. Giọt mưa rơi nặng hạt đập vào cửa kính, vang vọng trong không gian tịch mịch, khiến người bên trong chẳng cách nào tập trung vào công việc dang dở nữa.
Mộ Lam nhìn Mạnh Nhuế cứ hết cầm sách lên rồi lại đặt sách xuống, bèn đặt cốc nước trong tay xuống rồi hỏi cô: “Đói rồi à?”
Mạnh Nhuế dừng động tác. Cô không đói, nhưng lại không nói thật: “Hơi hơi.”
Anh lại hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Không hề báo trước, từng giọt nước mắt của Mạnh Nhuế cứ thế lã chã rơi trên gương mặt kiềm nén những cảm xúc khổ sở. Căn phòng rất tối, Mộ Lam lại đứng chếch một bên nên anh không thấy cô đang khóc, thế nhưng bằng sự nhạy bén của mình, anh vẫn nhận ra sự khác thường của người bên cạnh.
Mưa vẫn ào ạt rơi, như thể chẳng liên quan gì đến căn phòng yên tĩnh tới nỗi cứ ngỡ không một bóng người.
Mộ Lam đang đợi cô lên tiếng, nhưng cô vừa mở miệng, anh liền nhận ra cô đang khóc.
Rất nhiều năm về trước, Mạnh Nhuế cũng từng hỏi Mộ Lam như vậy, và rồi nhận được câu trả lời từ bạn anh: “Cậu ta muốn ăn bánh kem nhỏ.”
Dù biết đáp án ấy chẳng có mấy phần trăm là thật nhưng cô vẫn ngốc nghếch học cách làm bánh kem.
Nhiều năm qua đi, cảnh xưa lặp lại, chỉ có điều người hỏi lúc này chẳng còn là cô, khiến cô không có cách nào kiềm nén được cảm xúc vỡ òa trong l*иg ngực nữa.
Con người quả nhiên là sinh vật mạnh miệng mềm lòng. Dáng vẻ yếu ớt của Mạnh Nhuế lúc này đối lập hoàn toàn với một Mạnh Nhuế người toàn gai nhọn đối diện với Mộ Lam mấy hôm trước. Có phải vì bố mẹ nuôi anh vừa qua đời nên cô chợt sinh lòng đồng cảm chăng? Không, cô vẫn luôn thế, vẫn luôn đối xử đặc biệt với Mộ Lam mà chẳng vì một nguyên cớ nào.
Rất lâu sau, Mạnh Nhuế mới nghẹn ngào đáp lại: “Muốn ăn bánh kem nhỏ.”
Mộ Lam khựng lại, sau đó bước ra khỏi phòng: “Để anh xem xem có đủ nguyên liệu không.”
Anh xuống bếp tìm một vòng, đồ ăn thì không có nhưng nguyên liệu nấu ăn lại chẳng thiếu, cũng nhờ công anh dặn Trình Quả mua rồi chất sẵn trong tủ lạnh mấy hôm trước mà ra.
Mạnh Nhuế vắt tréo chân trên ghế, tay cầm cốc nước chanh anh đưa, mắt nhìn anh trộn bột.
Anh vừa đọc hướng dẫn vừa thực hiện theo một cách vô cùng nghiêm túc, dù cho những lý thuyết trong đó phải nói là khá khô khan. Đột nhiên, anh ngẩng đầu, không hề báo trước mà phóng ánh mắt về phía Mạnh Nhuế. Cô như tên trộm bị bắt tận tay đang làm chuyện xấu, vờ ra vẻ lơ đễnh dời mắt khỏi anh, song vành tai hồng hồng như phải bỏng đã bán đứng cô.
Mộ Lam làm bộ không phát hiện, tiếp tục động tác đánh trứng, cho thêm bột, sữa và bơ vào, khuấy đều rồi bỏ vào lò nướng.
Trong lúc đợi bánh chín, Mộ Lam cầm bình nước ra chỗ cô, rót thêm cho cô một ít vào cốc.
Mạnh Nhuế nhỏ giọng: “Cảm ơn.”
Anh cất chiếc bình đi: “Em đồng cảm với anh.”
Mạnh Nhuế siết chặt ly: “Không hề.”
“Thái độ của em hiện tại không giống mấy ngày trước.”
“Nếu tôi đã quyết định coi chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, hai ta không cần bận tâm, vậy thì anh cũng đừng canh cánh trong lòng mãi thế này nữa. Như thế trông tôi rất giống người suy nghĩ không thoáng.”
Có lẽ là chột dạ vì sự trong ngoài bất nhất của bản thân nên giọng cô nghe thiếu tự tin thấy rõ. Dường như cũng nhận ra điều đó và để tăng thêm dũng khí cho mình, cô còn nhấn mạnh: “Thật đấy.”
Mộ Lam không xoáy sâu vào vấn đề này, chỉ đi thẳng đến trước mặt cô, đoạt lấy chiếc cốc bị cô nắm chặt để giảm bớt cảm giác hồi hộp đi rồi khẽ hỏi: “Em muốn ư?”
Mạnh Nhuế hoảng rồi, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh: “Gì cơ…”
Anh lại áp sát, dịu dàng vén lọn tóc con đang lòa xòa ra sau tai của cô, rồi đôi môi cũng thuận thế dán lên vành tai bé xinh: “Em muốn anh ư?”
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Nhuế là bỏ chạy, nhưng cô làm sao đọ lại được sự nhanh nhạy của người đàn ông trước mặt, đành cam chịu bị anh giam giữa l*иg ngực rộng lớn và chiếc bàn dài. Cúi đầu, cô né tránh ánh mắt sắc như chim ưng săn mồi của anh: “Tôi không muốn…”
Mộ Lam dịu giọng, từng câu từng chữ như nện vào tim cô: “Vậy thì em lo lắng gì chứ?”
“Tôi không có!”
“Cả người em đang run kìa.”
Giọng nói của người đàn ông này tựa như một liều thuốc tê, cứ lặng lẽ, lặng lẽ làm đông cứng cơ thể cô và làm tê rần tâm trí cô từ lúc nào không biết. Sự kháng cự mãnh liệt của giây phút đầu tiên cũng theo tác dụng của thuốc tê mà dần tan rã. Cô hơi ngửa người ra sau: “Vì tôi lạnh quá thôi.”
Mộ Lam ôm cô, ghì chặt đầu cô vào l*иg ngực mình. Suốt quá trình đó anh không hé môi một lần, mà thật ra cũng chẳng cần thiết nữa.
Còn Mạnh Nhuế, như một con búp bê ngoan ngoãn, cam chịu trước mọi động tác của anh.
Từng giờ từng phút qua đi, cô dần tỉnh táo lại, tỉnh táo để mà nhận ra mình đang trong vòng tay người đàn ông này mà chẳng cần mượn men say. Mùi hương thoang thoảng trên người anh gợi nhắc cô về những năm tháng đơn phương ôm một mối tình không thể đơm hoa kết trái.
Khi ấy, sự si mê ngốc nghếch cô dành cho anh đã theo cô đi qua cả một thời niên thiếu vô tư mà khờ dại nhất của đời người.
Chưa lúc nào cô dám nghĩ, có một ngày cô sẽ lại được ôm anh, ôm riết lấy anh ngay cả khi cô đã ngỡ cả hai sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Âm thanh vang lên từ lò nướng nhắc nhở hai tâm hồn đang chìm đắm trong hồi ức xa xăm. Mộ Lam buông cô ra, mở lò lấy ra ổ bánh kem vừa chín tới rồi để lên đĩa. Sau đó, anh lau chiếc thìa bằng một miếng vải đánh bóng [2], còn chu đáo hướng tay cầm của thìa về cô.
[2]: thường để đánh bóng kim loại, inox.Mạnh Nhuế cầm thìa thử một miếng, chưa kịp cảm nhận hương vị ra sao đã bật khóc nức nở.
Quá muộn rồi, Mộ Lam.
Dường như nghe được tiếng lòng của cô, anh giữ chặt lấy bàn tay đang cầm thìa, một nụ hôn ẩm ướt rơi xuống bờ môi cô. Đè cô lên bàn, anh thủ thỉ: “Còn nhớ chuyện đêm đó không?”
Hai tay Mạnh Nhuế bị anh ép trước ngực bỗng chẳng biết để ở đâu.
“Để anh giúp em nhớ lại.” Dứt lời, bàn tay anh mơn trớn theo đường cong nơi đùi, cánh tay dễ dàng nhấc bổng cả người cô lên, và những chiếc hôn nặng nề lại rơi xuống từng đợt một.
Vừa nếm được hương vị từ đôi môi mà mình hằng nhớ mong, Mạnh Nhuế liền từ bỏ việc giãy giụa.
Mộ Lam quá đỗi dịu dàng, dường như anh sợ mỗi lần mình cử động sẽ làm tổn thương cô, sau mỗi một động tác đều dừng lại hỏi cô còn đau chứ. Có lẽ, phản ứng không mấy tích cực của của cô lần trước đã để lại bóng ma tâm lý trong anh, nên giờ phút này, anh thật sự sợ mình sẽ lại mang đến cho cô những trải nghiệm không mấy vui vẻ.
Thật ra anh hoàn toàn không cần lo xa vậy, kỹ thuật của anh rất tuyệt, mà Mạnh Nhuế cũng thật sự thoải mái.
Ngón tay Mộ Lam nâng niu mà cẩn thận khám phá nơi hang động thần bí của cô, cảm nhận sự ấm áp và sâu cạn trong cô, để cơ thể cô có thể chậm rãi thích ứng với nhịp điệu của mình. Ấy vậy mà chỉ vừa đâm một ngón tay vào, sự chặt chẽ nơi cô đã khiến anh suýt mất đi lý trí. Đêm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, lúc tiến vào cơ thể cô cũng chưa có sự chuẩn bị, anh lại mải miết đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ mà không khống chế được mình nên chẳng còn lòng dạ nào để ý đến cảm nhận của cô. Chuyện đã rồi, anh tuyên bố rời khỏi Mộ Lam International, đích thân xuất hiện trong buổi họp báo một cách trịnh trọng để đáp lại sự mong mỏi của công chúng và nhân viên của tập đoàn.
Anh đích thị chẳng phải người tốt, từ trước đến giờ đều không phải, nhưng anh biết mình muốn gì.
Biết bao lần tỉnh giấc giữa đêm khuya thanh vắng, trong tâm trí anh chỉ toàn hình bóng cô gái nhỏ chẳng hề ngần ngại mà thẳng thắn bày tỏ lòng mình với anh, dáng vẻ cô tức đến giậm chân mỗi lúc thấy anh gần gũi với những cô gái khác, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ thiếu nước viết đầy mấy chữ “người sống chớ lại gần”, vừa buồn cười lại đáng yêu quá đỗi.
Anh thật sự hối hận rồi.
Nhìn cô dần quen với nhịp sống mới, tìm được niềm vui mới, nhìn cô mỗi ngày vô lo vô nghĩ hẹn bạn bè đi ăn đi chơi, nhìn cô tựa hồ đã quên mất ánh trăng sáng của lòng mình thuở thiếu thời, l*иg ngực anh lại nghèn nghẹn cái cảm giác khó tả, vừa đau xót lại ấm ức.
Giống như rất nhiều năm về trước, tình cờ thấy cô được đàn ông vây quanh, anh đã tỏ thái độ khó chịu ra mặt mà ngay cả anh của khi ấy cũng chẳng tài nào lý giải nổi.
Đường đường là một người đàn ông có tầm ảnh hưởng quốc tế, muốn anh thừa nhận việc mình mất ăn mất ngủ vì một người phụ nữ là chuyện không thể, thế nhưng khi phóng viên hỏi lý do vì sao anh quyết định rút khỏi Mộ Lam International, anh đã trả lời từ tận đáy lòng: “Không muốn Nhuế Nhuế phải chờ quá lâu.”
Thật ra, lúc đó anh không chắc liệu Mạnh Nhuế còn nguyện ý cho anh một cơ hội nữa không, nhưng anh vốn mặt dày mà, cứ tiền trảm hậu tấu rồi tính tiếp.
Sau này gặp lại Mạnh Nhuế, nhìn bề ngoài anh bình tĩnh thế thôi, chứ thực chất trong lòng anh đã loạn cào cào hết cả rồi. Khi Mạnh Nhuế một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt anh, anh đã tự nhủ với lòng rằng anh muốn cô, muốn cô là của anh, riêng mình anh, vĩnh viễn.
Anh muốn có thể như lúc này mà hôn cô, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, nuốt hết những ngọt ngào trong khoang miệng cô, tiến vào nơi sâu nhất trong thân thể cô…
Hiển nhiên, khi anh nhận ra du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt của mình với cô, anh đã hiểu, linh hồn của Mộ Lam đã sớm rời đi theo người con gái chân thành mà xán lạn năm đó rồi.
Người con gái ấy tựa một cơn lốc, càn quét hết thảy những khát vọng cố hữu của đời anh.
Để anh nhận ra, thứ anh cần không phải sự nghiệp, không phải công danh mà là Mạnh Nhuế.
Anh chỉ cần Mạnh Nhuế.
****
Mạnh Nhuế bắt lấy vạt áo Mộ Lam như một người chết đuối vớ được cọc, cảm nhận thứ nóng bỏng của anh đang đánh chiếm vùng đất hoang sơ dưới thân mình, nhịn không được tiếng nức nở bật ra từ cuống họng.
Mộ Lam vùi mình trong cô, cúi đầu ngậm lấy vành tai ẩm ướt của cô: “Muốn anh làm thế nào?”
Cô đỏ bừng mặt, thầm rủa cái đồ vô sỉ này, vào thì cũng vào rồi, còn hỏi cô muốn thế nào làm chi! Cô không biết! Cô không biết gì hết!
Anh nhìn biểu cảm ngượng ngùng trên gương mặt cô, định thúc một cú duy nhất để đưa cô đến miền cực lạc, song cũng muốn ngắm dáng vẻ cô nhẹ giọng cầu xin mình, bèn chuyển sang cắи ʍút̼ bờ môi mềm mại: “Đau thì phải nói, được chứ?”
Mạnh Nhuế che miệng quyết không rên.
Mộ Lam đã sớm không nhịn được nữa rồi, cô không rên, anh liền bắt cô phải rên.
Địa đạo chặt chẽ ban đầu dần trơn trượt hơn không ít song vẫn rất khó để dung nạp con quái vật dưới thân. Nhưng đây là chốn thiên đường anh hằng khao khát… Anh chẳng kiềm chế nổi nữa, rướn người, từng cú thúc mạnh đến tận cùng khiến cả người cô như sắp nứt.
Mạnh Nhuế thấy mình như đang chơi đánh đu, bị anh đâm đến thần hồn điên đảo, đến nỗi bàn tay nhỏ cũng chẳng ngăn được từng tiếng rêи ɾỉ động tình.
Âm thanh nỉ non đứt quãng càng khiến máu trong người Mộ Lam sôi sục, hòng bù lại những thiệt thòi vì thủ thân như ngọc suốt ngọc bao năm, anh phóng thích hết từng tế bào trên cơ thể mình, thậm chí còn điên cuồng hơn đêm đó. Thân thể bé nhỏ của cô nào chịu nổi…
Thế nhưng cũng thoải mái lắm.
Đúng vậy, làʍ t̠ìиɦ với người mình thích hạnh phúc đến mức nằm mơ cũng phải bật cười!
HẾT CHƯƠNG 13.