Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 14-2: Đào tạo nghề nghiệp

Editor: Myy

***

Thật ra hồi nhỏ nguyên chủ "Tống An Ninh" cũng rất có năng khiếu về vũ đạo, cô ấy thường lén lút hâm mộ nhìn Hề Ninh biểu diễn cho người nhà xem. Chỉ là bị sự rụt rè và tự ti kéo chân khiến cô ấy không dám đưa ra bất cứ yêu cầu gì với Tống Du, sợ rằng sẽ nhận được ánh mắt chán ghét của bà ta.

Tống An Ninh đứng dậy, nhìn mình trong gương.

Cao 1m68, nặng 55 kg, có hai đôi chân dài cân đối, cánh tay thon dài, vai và xương quai xanh xinh đẹp, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo. Để mà đánh giá, nhìn cơ thể "Tống An Ninh" từ bất cứ phương diện nào thì cũng vô cùng phù hợp để khiêu vũ.

Chỉ tiếc bây giờ cô đã 25, mà độ tuổi tốt nhất để học khiêu vũ là từ 7 đến 11 tuổi. 25 tuổi thì xương đã sớm thành hình, dù có học cũng chỉ để cho vui mà thôi.

Nhưng dù chỉ học cho vui cũng có thể thay đổi được khí chất từ trong ra ngoài.

Dạng hai chân sang hai bên, từ từ ấn xuống.

Vốn dĩ chỉ định thử xem cơ thể này có thể làm được những gì, nhưng ngoài dự đoán của Tống An Ninh đó là, chỉ trượt chân một cái thôi thế mà có thể hoàn thành được động tác xoạc chân dễ đến vậy.

Tiểu A giải thích:【Hồi nhỏ nguyên chủ Tống An Ninh thấy Hề Ninh khiêu vũ cũng trộm luyện tập một mình ở trong phòng, mấy năm qua vẫn luôn kiên trì luyện tập những động tác cơ bản đều đặn.】

Thì ra là vậy.

Tống An Ninh lại tập thêm mấy động tác cơ bản nữa, mỗi một động tác đều thực hiện dễ như trở bàn tay, xem ra "Tống An Ninh" thật sự rất thích khiêu vũ.

"Tiểu A, như cậu nói thì Tần Ngưng cũng luyện tập vũ đạo từ nhỏ rồi đúng không?"

【Phải, Tần Ngưng rất có thiên phú. Nếu không phải bởi vì sự việc ngoài ý muốn lần này thì cô ấy hẳn là đã được đứng trên sân khấu quốc tế rồi. Hơn nữa kết cục của tiểu thuyết cũng khép lại bằng cảnh Tần Ngưng được bao quanh bởi tiếng vỗ tay trên sân khấu.】

Tống An Ninh gật đầu suy tư.

Cô đã kiểm tra sơ qua lý lịch của thầy giáo kia. Được tập vũ đạo từ nhỏ, thành thạo một số phong cách khiêu vũ và đạt được vô số giải thưởng. Được biết đến là giáo viên dạy nhảy trẻ nhất trong nước, có cả một trung tâm riêng, gần đây còn đang tuyển học sinh, chỉ là học phí hơi cao.

Không chỉ vậy, học sinh nào được giáo viên nhìn trúng còn có cơ hội được vào đội của giáo viên, bước lên sân khấu quốc tế.

Tống An Ninh không quan tâm đến sân khấu quốc tế, cô chỉ cảm thấy rằng dáng người và khí chất của Tần Ngưng với "Tống An Ninh" khác nhau một trời một vực.

Nếu đã là thế thân thì đương nhiên cái gì cũng phải giống nhau như đúc.

Khí chất cũng ắt là một bộ phận không thể thiếu.

Cô gọi điện đến trung tâm của giáo viên kia, nghe một vài thông tin về việc đăng ký, sau khi cúp máy không khỏi líu lưỡi.

Quả nhiên là giáo viên nổi tiếng, không chỉ có yêu cầu cao, phải được giáo viên nhìn trúng mới được chọn, mà học phí cũng không thấp.

Nhưng học phí không phải chuyện cô cần quan tâm, dù sao lúc trước ông chủ cũng đã nói phúc lợi nhân viên còn bao gồm đào tạo nghề nghiệp.

Tống An Ninh lập tức gọi điện cho Giang Úc.

"Alo, ông chủ ạ, bây giờ anh tiện nói chuyện không?"

"Từ từ."

Tống An Ninh kiên nhẫn đợi một lúc, không lâu sau, tiếng Giang Úc truyền đến, "Có việc gì?"

"Không có gì, chỉ là hôm nay anh cho tôi nghỉ một ngày, cho nên mới gọi hỏi thăm anh một chút ấy mà. Anh ăn cơm chưa?"

Ở đầu dây bên kia Giang Úc khẽ nhíu mày, trải qua mấy ngày bên cạnh Tống An Ninh, hắn đã sớm không còn tin vào mấy lời nói nhảm của Tống An Ninh nữa rồi.

"Có chuyện gì nói thẳng, không nói tôi cúp."

"Ông chủ, có phải anh còn giận chuyện tối hôm qua không?"

Giang Úc cười lạnh, "Tống An Ninh, xin cô tự nhìn nhận lại vị trí của mình. Thân phận của cô là gì tự cô biết, sao tôi phải tức giận vì cô? Cô đáng sao? Sau khi tan làm cô muốn làm thêm cho ai thì làm, không liên quan tới tôi."

Không tức giận là tốt rồi, Tống An Ninh nhẹ nhõm thở phào.

"Ông chủ nói rất đúng, tôi nên nghe lời anh nói nhìn lại vị trí của tôi mới phải. Làm thế thân, tôi quả thật phải tự biết thân biết phận, vậy nên có chuyện tôi muốn thương lượng với anh đây."

"Thương lượng? Chuyện gì?"

"Tôi muốn thương lượng với anh về chuyện đào tạo nghề nghiệp."

Giang Úc nhíu chặt mày, "Đào tạo nghề nghiệp? Cái gì cơ?"

"Là như vậy, để tôi giải thích cho anh đào tạo nghề nghiệp là gì. Đào tạo nghề nghiệp còn được gọi là đào tạo việc làm trước khi vào nghề, trong các doanh nghiệp nói chung tức là đào tạo định hướng công việc cho các nhân viên mới. Công việc của tôi chủ yếu là làm thế thân cho người trong lòng của anh, mà làm thế thân có một điều quan trọng nhất đó chính là phải giống cô ấy. Theo những gì tôi tìm hiểu được, người trong lòng của anh - cô Tần Ngưng, không chỉ giỏi mọi mặt mà còn có cả bằng tốt nghiệp trường đại học danh giá, mà tôi thì cái gì cũng không biết, anh không cảm thấy nó không phù hợp với hình tượng người trong lòng của anh sao?"

Giang Úc rốt cuộc cũng hiểu được mục đích Tống An Ninh gọi điện thoại để làm gì, "Như vậy là tôi còn phải đưa cô đi xuất ngoại du học để lấy bằng tốt nghiệp trường đại học danh giá về à?"

Tống An Ninh tiếc nuối nói: "Tuy tôi cũng muốn vậy, nhưng tôi chỉ ký hợp đồng một năm với anh nên chuyện du học này không thực tế cho lắm."

"Cô muốn nói gì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa!"

"Vì để phục vụ anh tốt hơn, tôi cảm thấy được đào tạo nghề nghiệp là một bộ phận không thể thiếu. Mấy cái cầm kỳ thi hoạ này kia không quan trọng, quan trọng là cô Tần Ngưng rất có năng khiếu về phương diện khiêu vũ, mà nhảy còn có thể giúp rèn luyện được cả dáng người và khí chất nữa. Anh xem tôi bây giờ lưng thì gù vai thì tròn, đi đứng chẳng có khí chất, tôi cho rằng tôi rất cần phải đi học khiêu vũ để chỉnh sửa lại tư thế. Tôi biết tài năng của mình không thể so được với cô Tần Ngưng, nhưng làm một nhân viên ưu tú, quan trọng nhất chính là quyết tâm không ngại khó khăn. Ông chủ, anh cảm thấy thế nào?"

Đầu dây bên kia rất lâu không đáp lại.

"Ông chủ, không phải lúc trước anh đã nói có phúc lợi đào tạo nghề nghiệp cho nhân viên sao?"

"Được, vậy cô nói xem, cô định cân bằng thời gian giữa đào tạo với làm việc như thế nào?"

"Vì một số lí do hạn chế, tôi không thể mỗi ngày đều dính theo anh được, nhưng tôi có thể tận dụng thời gian anh không có ở đây để tiến hành đào tạo. Ông chủ à, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến chất lượng với tiến độ công việc đâu. Tin tôi đi, chỉ cần anh đồng ý, một thời gian sau tôi nhất định sẽ cho anh một Tống An Ninh hoàn hảo không tì vết! Anh tuyệt đối sẽ không phân biệt được tôi với Tần Ngưng!"

Giang Úc xoa mi tâm, chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Triệu Tư Ngang cảnh cáo quả là không sai, không thể chơi lại cái con người này được.

"Nói đi, bao nhiêu tiền."

Tống An Ninh mỉm cười: "Tôi biết một giáo viên rất nổi tiếng, có anh ta dạy nhất định có thể giảm tải được thời gian luyện tập, nhưng mà thời gian là vàng là bạc mà, vậy nên có hơi đắt chút, 20 vạn."

"Một năm?"

"Một tháng." Tống An Ninh bổ sung: "Tuy rằng có hơi đắt thật nhưng tôi tin chút tiền trinh này đối với anh mà nói cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi đúng không."

"..."

Điện thoại bị cúp.

Tống An Ninh cạn lời nhìn màn hình điện thoại đen xì. Cô cũng chỉ muốn phục vụ ông chủ tốt hơn thôi mà, sao hắn có thể keo kiệt đến vậy, có 20 vạn/tháng phí đào tạo cũng không chịu bỏ ra?