Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang

Chương 6: "Tiền của Giang Úc tôi muốn kiếm, tiền của Triệu Tư Ngang, tôi cũng muốn kiếm."

Chương 6: "Tiền của Giang Úc tôi muốn kiếm, tiền của Triệu Tư Ngang, tôi cũng muốn kiếm."

Editor: Myy

____

Tống An Ninh chưa từng đi ăn máng khác.

Công việc đầu tiên của cô chính là làm trợ lý cho sếp cũ sau khi tốt nghiệp, luôn nghe theo lệnh của sếp, dường như cả ngày đều ở bên cạnh sếp, quan hệ giữa các đồng nghiệp rất bình thường, không xảy ra lục đυ.c nội bộ gì.

Sếp cũ cũng rất hiểu chuyện, không chỉ dễ tăng tiền lương mà đãi ngộ còn cực kì tốt.

Cho nên với chuyện đi ăn máng khác, sếp cũ căn bản chưa từng cho cô cơ hội nghĩ đến.

Mà cái tên Giang Úc này, mới đi làm có hai ngày đã khiến cô có ý niệm đi ăn máng khác rồi.

Thật ra cô có thể chịu đựng được sự khinh thường, làm khó dễ của hắn cùng với việc không có bảo hiểm hay phúc lợi nhân viên, nhưng điều duy nhất cô không thể nhịn chính là Giang Úc vậy mà trừ tiền lương của cô.

Tiền lương là điểm mấu chốt của cô, là thành quả lao động của cô, trừ tiền lương của cô chính là đang phủ nhận thành quả lao động của cô.

Triệu Tư Ngang đưa ra mức tiền lương 500 vạn rất khiến người khác động tâm, tuy nhiên, cô vẫn muốn xem thái độ của Giang Úc như thế nào.

Dựa vào sự hiểu biết và phán đoán của cô đối với Giang Úc hai ngày qua, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi im chờ chết.

Mà cách duy nhất để giữ cô lại chính là cạnh tranh với Triệu Tư Ngang, tăng tiền lương cho cô.

Chờ một lát vẫn chưa nhận được phản hồi, Tống An Ninh thật sự không chịu đựng nổi nữa, ngủ luôn rồi.

Sáng sớm hôm sau rời giường, màn hình điện thoại hiển thị hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Giang Úc, còn trong WeChat thì có vô số tin nhắn spam chất vấn.

Tống An Ninh không đọc từng tin nhắn một, mà là trực tiếp gọi lại cho Giang Úc.

"Alo, ông chủ à, anh tìm tôi hả?"

Giọng điệu nóng giận của Giang Úc truyền đến: "Tống An Ninh! Bây giờ là mấy giờ rồi, tại sao còn chưa đi làm!"

Tống An Ninh nhìn đồng hồ, "Ông chủ, hôm nay là thứ bảy, ngày nghỉ mà."

Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát.

Tống An Ninh giải vây cho hắn, "Tối hôm qua ông chủ gọi điện thoại cho tôi có việc gì gấp sao?"

"Tối hôm qua cô nói, Triệu Tư Ngang dùng 500 vạn mua chuộc cô?"

Tống An Ninh gật đầu, "Phải, hôm qua anh ta nói như vậy."

"Vậy nên cô động tâm?"

Tống An Ninh xuống giường kéo rèm, quan sát người đi đường ở ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói đến nỗi cô phải nheo mắt lại, cười nói: "Ông chủ, tôi chỉ là một người làm công bình thường, Triệu tiên sinh đưa ra mức giá khiến tôi không thể nào từ chối. Đó không phải 500 tệ, mà là 500 vạn, gấp năm lần 100 vạn của anh, mức giá mà biết bao nhiêu người làm cả đời cũng không kiếm được nổi, ai mà chẳng động tâm?"

"Cô cho rằng Triệu Tư Ngang là người tốt ư?"

Tống An Ninh cảm thấy câu hỏi này của Giang Úc thật kỳ lạ.

Loại đi tìm thế thân của chân ái, có thể là người tốt được sao?

Kẻ tám lạng người nửa cân, không cần phải nói xấu người khác.

"Tôi không quan tâm anh ta là người tốt hay người xấu, chỉ cần không phải là tội phạm vi phạm pháp luật hay tha hoá về mặt đạo đức thì anh ta có đủ tư cách để thuê tôi."

"Nhưng cô đừng có quên chúng ta đã ký hợp đồng một năm!" Giang Úc hoàn toàn đã quên bản thân lúc ấy phản đối ký hợp đồng thế nào.

"Tôi nhớ. Nhưng mà ông chủ à, anh có biết quy trình từ chức của nhân viên trong công ty anh như thế nào không? Chỉ cần một tờ đơn từ chức, sau đó bàn giao nhân sự, khoảng một tháng sau là đã được nghỉ việc. Còn có một số công ty bình thường chỉ cần một tuần thậm chí một ngày là đã có thể đi rồi. Trong trường hợp chỉ mới đi làm hai ngày như tôi thì có thể tính là đang trong kỳ thực tập, muốn nghỉ là được, hơn nữa cũng không cần phải bồi thường. Tôi nghĩ rằng không có nhân viên nào từ chức là phải bồi thường đúng chứ, huống chi trên hợp đồng cũng không có điều khoản nếu tôi yêu cầu từ chức trước thì phải bồi thường."

Tống An Ninh có thể nghe được rõ tiếng thở dốc nặng nề trong điện thoại.

"Vậy là cô quyết định đến bên Triệu Tư Ngang?"

Tống An Ninh thở dài: "Triệu tiên sinh đưa ra mức giá không thấp, nhưng anh ta còn chưa đề cập đến các loại phúc lợi và đãi ngộ, tôi vẫn còn muốn cân nhắc thêm, lần này sẽ không dễ dàng hạ quyết định nữa. Đương nhiên, anh đã trả trước tiền lương tháng này, vậy nên bất kể như thế nào tôi cũng sẽ làm cho xong hết tháng này."

Mãi một lúc lâu sau, tiếng nghiến răng nghiến lợi của Giang Úc mới truyền đến, "Được, cô đừng có mà hối hận!"

Điện thoại bị cúp.

Tống An Ninh nhìn điện thoại như đang suy tư điều gì, Giang Úc không tăng lương cho cô.

Đã không giữ lại, còn không nhắc đến việc tăng lương, vậy là không tính gia hạn hợp đồng hay là không mở được miệng?

Dù sao không cần biết Giang Úc nghĩ gì, làm thế thân cho ai mà chẳng giống nhau?

Đương nhiên phải chọn bên có tiền lương cao, phúc lợi đãi ngộ tốt.

Nhưng mà, nếu Giang Úc đề nghị tăng lương cho cô, cô cũng có thể nghĩ lại.

Buông điện thoại, Tống An Ninh vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vất vả lắm mới đến cuối tuần, không thể bởi vì chút việc nhỏ này mà ảnh hưởng đến tâm trạng của cô được.

Thời tiết hôm nay không tệ, cô chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo, bổ sung thêm vào tủ quần áo vài bộ đồ mình yêu thích.

Mới ra khỏi chung cư, một chiếc Bentley đã phanh gấp lại trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống, hiện ra bộ mặt âm trầm đến đáng sợ của Giang Úc.

"Ông chủ, sao anh lại đến đây?"

"Lên xe."

Tống An Ninh nhíu mày, "Ông chủ, anh có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, nếu không quan trọng thì thứ hai tôi đi làm hẵng nói sau. Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn đi dạo phố."

"Hôm nay tăng ca."

Tống An Ninh cũng không muốn tăng ca cho lắm, thời tiết hôm nay đẹp như vậy, nên đi ra ngoài ăn uống dạo phố, giảm bớt áp lực công việc thì hơn.

"Ông chủ, tối qua phải làm thêm 2 tiếng nên tôi hơi mệt, hôm nay chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

"Gấp đôi."

Tống An Ninh lắc đầu, "Hôm nay là cuối tuần, vả lại tăng ca vốn dĩ là phải gấp đôi tiền lương mà."

"Gấp ba."

Tống An Ninh không nói gì.

"Gấp năm."

Tống An Ninh im lặng tính toán trong lòng, tiền lương một ngày là 3788 tệ, gấp năm lần là...... 5840, 5735, 3515, tổng cộng là 18940 tệ. Phí tăng ca này có vẻ không tệ.

Thấy Tống An Ninh vẫn giữ yên tĩnh, Giang Úc trầm giọng nói: "Gấp mười lần."

Tống An Ninh mỉm cười: "Được, vậy hôm nay ông chủ yêu cầu tôi tăng ca mấy tiếng?"

"Cả ngày."

"Thời gian làm việc cả ngày là 8 tiếng, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, anh cần phải trả tổng cộng... 37880 tệ."

Giang Úc chuyển tiền cho cô, "Bây giờ lên xe được chưa?"

Thấy điện thoại hiển thị thông báo nhận được tiền, Tống An Ninh mở cửa lên xe, "Hôm nay ông chủ muốn chọn hình thức gì?"

Giang Úc dù bận vẫn ung dung tựa lưng vào ghế, "Không phải vội, tôi muốn nói chuyện với cô trước."

Tống An Ninh thắt đai an toàn, hỏi: "Là về chuyện đi ăn máng khác hả?"

Giang Úc nắm chặt vô lăng.

Hắn cũng không phải chỉ cần mỗi Tống An Ninh, nhưng đối thủ lại là Triệu Tư Ngang, đó là một chuyện cực kì khó chịu.

Không thể chịu đựng được việc người mình coi trọng dễ dàng bị Triệu Tư Ngang cướp mất. Dù rằng hắn không thích Tống An Ninh, dù rằng Tống An Ninh chỉ là một thế thân, một thứ đồ dỏm cũng không được!

Hắn đè nén lửa giận trong lòng mình, "Cô muốn như thế nào mới đồng ý sẽ không đến bên Triệu Tư Ngang?"

Tống An Ninh tỏ ra phiền não: "Nhưng mức tiền lương Triệu tiên sinh đưa ra khiến tôi rất khó chối từ. Trừ phi, có người sẵn sàng đưa ra mức giá cao hơn của anh ta làm tôi động tâm, nếu không thì có vẻ là tôi không còn lý do nào để từ chối anh ta cả."

Giang Úc lạnh lùng cười, "Tôi cũng có thể tăng lương cho cô. Cô muốn bao nhiêu, nói đi."

"Chuyện này, tôi muốn xem thành ý của ông chủ như nào."

Giang Úc suy nghĩ, nuốt giá 600 vạn xuống bụng, "800 vạn."

800 vạn, nói cách khác, nếu cô đồng ý với điều kiện của Giang Úc thì kể từ lúc này tiền lương của cô sẽ tăng từ 3788 tệ lên tới 30304 mỗi ngày.

Trong vòng một ngày mức lương đã tăng lên gấp tám lần.

"800 vạn quả thật rất dễ lay động lòng người," Tống An Ninh thở dài, "Nhưng kỳ thật ngoại trừ tiền lương ra, tôi còn có những lý do khác nữa."

"Lý do gì?"

"Nhà xa quá. Ông chủ à, lúc trước tôi đã nói rồi đấy, phải mất một tiếng rưỡi để đi về, đó là còn chưa kể lúc tắc đường, thời gian cả đi và về tổng cộng là ba tiếng. Tiền thuê nhà gần chỗ anh lại đắt quá, một nhà ba phòng toàn chỉ từ 18800 vạn trở lên. Tôi thật sự..."

Một chùm chìa khóa được ném tới.

Tống An Ninh dùng ánh mắt dò hỏi hắn.

"Đây là nhà tôi. Cách chỗ tôi ở năm phút đi bộ, khu dân cư bên cạnh. 3 phòng 240 mét vuông, không có ai ở, cô dọn vào đi."

Nếu Giang Úc đã thế thì chìa khóa cô đành nhận vậy.

Giang Úc tiếp tục nói: "Nếu còn yêu cầu khác, cô có thể nói luôn trong hôm nay."

Tống An Ninh ngẫm nghĩ: "Thật sự không có phúc lợi gì hả ông chủ?"

Giang Úc: "Về sau tôi sẽ trả toàn bộ tiền ăn cho cô."

"Tiền xe thì sao?"

"Tôi trả."

"Ngũ hiểm nhất kim?"

"Tôi trả."

"Du lịch?"

"Một năm một lần."

Tống An Ninh nhíu mày, "Một năm chỉ có một lần thôi hả?"

Công ty trước của cô toàn cho một năm đi bốn lần, mỗi quý một lần, hai lần trong nước hai lần ngoài nước, đều được ở trong khách sạn năm sao.

"Vậy cô cảm thấy một năm nên đi mấy lần?"

"Ít nhất cũng phải bốn lần một năm, hai lần trong nước hai lần ngoài nước chứ."

"... Được."

"Đào tạo công việc thì sao?"

Giang Úc bị cô chọc cáu phát cười, "Đào tạo công việc? Cô thì cần đào tạo cái gì? Đào tạo kỹ thuật diễn của cô hả? Kỹ thuật diễn của cô bây giờ không phải đã khá tốt rồi sao? Còn cần đào tạo nữa à?"

"Không hẳn," Tống An Ninh ưu sầu: "Vậy là không có đào tạo công việc ư?"

Giang Úc hít một hơi, phun ra từ kẽ răng một từ: "Có!"

"Tiền chia buồn?"

"Có!"

"Tiền chúc mừng?"

"Có!"

"Trợ cấp phương tiện đi làm?"

"Có!"

Tống An Ninh hài lòng.

"Nếu như vậy, xin ông chủ hãy viết một bài văn nêu những ưu thế khi được làm việc với anh, yêu cầu số lượng từ là 1000 chữ trở lên, tôi cần so sánh và cân nhắc một chút, 3 ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời cho anh."

Giang Úc không thể tin nổi, trong mắt tràn ngập mấy chữ "Cô điên rồi à", "Tống An Ninh, đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!".

"Ông chủ, tôi không phải là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chỉ là chuyện này liên quan tới công việc và sự phát triển trong tương lai của tôi, hơn nữa còn liên quan đến chuyện về hưu của tôi. Đương nhiên tôi cần phải nghiêm túc cân nhắc. Những phúc lợi vừa nãy tôi đề cập Triệu tiên sinh cũng có thể thỏa mãn tôi, mà tiền lương của hai người cũng chỉ chênh nhau 300 vạn thôi, tôi đâu phải một người phụ nữ hám tiền."

"Không hám tiền?" Giang Úc lại bị cô chọc cười, "Mấy điều kể trên là những ưu đãi tôi có thể cho cô, cô tự mà cân nhắc, muộn nhất là thứ hai tuần sau trả lời tôi. Cô phải biết rằng, tôi cũng không phải chỉ cần mỗi cô! Bây giờ, xuống xe!"

"Chẳng phải hôm nay tăng ca sao? Tôi đã nhận phí tăng ca của anh..."

Giang Úc bị cô châm một bụng lửa giận. Cảm thấy nếu như còn tiếp tục ở bên cạnh cô, nhìn gương mặt cô nữa, có lẽ sẽ còn ghét lây sang Tần Ngưng luôn quá, "Bây giờ tôi không muốn thấy cô, xuống xe!"

"Xin lưu ý rằng không được hoàn tiền."

"Xuống xe, ngay bây giờ!"

Tống An Ninh nhanh chóng xuống xe, nhìn Bentley đạp phanh phóng nhanh như chớp, rất mau đã biến mất ở cuối đường.

Cô nhớ lại những điều kiện vừa rồi Giang Úc đáp ứng. Yêu cầu về tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ đều được thỏa mãn, có thể nói rằng bây giờ cô đã không còn lo lắng gì nữa rồi.

Một bên là mức lương 500 vạn/năm của Triệu Tư Ngang, một bên là 800 vạn Giang Úc vừa tăng, so sánh ra, hình như bên Giang Úc hấp dẫn hơn một chút.

【Ký chủ, tôi khuyên cô nên tiếp tục ngốc ở bên cạnh Giang Úc đi, tôi cảm thấy con người Triệu Tư Ngang cô không khống chế được đâu.】

"Tại sao tôi phải khống chế anh ta?" Tống An Ninh tỏ vẻ khó hiểu: "Dù anh ta có là kẻ văn nhã bại hoại, bụng dạ xấu xa thì sao, tôi cũng đâu muốn anh ta."

【Vậy ý của cô là...】

"Tiền của Giang Úc tôi muốn kiếm, tiền của Triệu Tư Ngang, tôi cũng muốn kiếm."

Triệu Tư Ngang rõ ràng đã bị cô hấp dẫn, nếu không cũng sẽ không ra giá cao mua chuộc cô.

Một ông chủ giàu có như vậy, bỏ qua không phải phong cách của cô, đương nhiên phải nghĩ biện pháp thỏa mãn anh ta.

Làm việc bán thời gian chính là một biện pháp đẹp cả đôi đường.

Vả lại cũng nhờ Triệu Tư Ngang nâng giá trị con người của cô lên, mới giúp tiền lương của cô tăng lên gấp 8 lần chỉ trong một ngày.

Tống An Ninh quyết định, nếu lần sau Triệu Tư Ngang tìm cô, cô có thể cân nhắc giảm giá 5% cho hắn.

Nhưng Tiểu A vẫn lải nhải:【Chỉ sợ cô không moi nổi tiền của Triệu Tư Ngang thôi.】

"Tại sao tôi lại không moi được?"

【Tên này không đơn giản như cô nghĩ, cũng không dễ lừa như Giang Úc đâu.】

"Ai lừa?" Tống An Ninh không thích cái từ này, "Tôi nghiêm túc làm việc chăm chỉ, lừa anh ta chỗ nào?"

【Ý của tôi không phải vậy, tôi muốn nói là...】

"Tôi hiểu ý của cậu."

Nhớ lại lần đầu gặp Triệu Tư Ngang, Tống An Ninh đã biết rõ trong lòng, có thể trở thành nam phụ quan trọng nhất trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ không chỉ có mỗi vẻ bề ngoài lịch sự văn nhã này không thôi, đặc điểm này cũng chẳng có lực cạnh tranh nào, vậy nên Triệu Tư Ngang tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

"Vẫn là câu nói đó, tôi không cần anh ta, cũng không cần nhà của anh ta, tôi chỉ muốn tiền của anh ta, làm ăn chân chính cả hai bên đều tình nguyện mà thôi. Huống chi gặp chút khó khăn trong công việc là một chuyện rất bình thường. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là phải vượt qua khó khăn, không thể chỉ bởi vì thấy anh ta không đơn giản là lùi bước như vậy được. Chúng ta phải nhìn xa trông rộng hơn, sớm muộn gì cũng sẽ bứt được hết lông dê của Giang Úc, nếu sau này gặp được một ông chủ còn khó đối phó hơn Triệu Tư Ngang thì chẳng lẽ cũng lùi bước hay sao? Cậu còn muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa hay không đây? Tôi thì không cần phải tiết kiệm tiền về hưu dưỡng lão à?"

【... Cô có chí tiến lên như vậy tôi rất mừng, nhưng chúng ta vẫn phải biết tự lượng sức mình. Hay là vậy đi, Giang Úc ngốc như vậy chúng ta có thể câu kéo được bao lâu thì câu kéo bấy nhiêu, còn phía bên Triệu Tư Ngang nếu cô không trị được thì chúng ta lập tức rút lui, ok không?】

"Ok."

Tống An Ninh không nghĩ rằng mình sẽ không moi được tiền của Triệu Tư Ngang.

Là con người đều có nhược điểm, mà nhược điểm của Triệu Tư Ngang thì nằm ở nỗi đau thời niên thiếu. Có nhược điểm là dễ công lược (*).

(*) Công lược: "Công" trong từ tiến công, "lược" trong từ chiến lược. Như vậy, cụm từ "công lược" là một danh từ thường dùng trong thời xưa có nghĩa là những kế hoạch chiến đấu, mưu mẹo tác chiến.

Nhưng cô không ngờ là điện thoại của Triệu Tư Ngang lại đến nhanh như vậy.

"Alo, chào Triệu tiên sinh."

Giọng của Triệu Tư Ngang vẫn ôn hoà trước sau như một, "Làm phiền Tống tiểu thư rồi, không biết cô cân nhắc thế nào về lời đề nghị tối hôm qua nhỉ?"

"Chuyện này tôi vẫn còn đang cân nhắc, có thể phải mất mấy ngày mới suy xét rõ được."

"Tôi hiểu nỗi băn khoăn của Tống tiểu thư. Tôi chỉ muốn biết, Giang Úc đã nói gì với Tống tiểu thư hửm?"

Tống An Ninh nhìn theo hướng Giang Úc rời đi.

Giang Úc vừa mới đi, Triệu Tư Ngang đã gọi điện thoại đến, cũng hơi bị trùng hợp rồi đấy.

Cô nhìn xung quanh, chẳng lẽ Triệu Tư Ngang đang theo dõi cô?

"Phải."

"Dựa vào sự hiểu biết của tôi với Giang Úc, chắc hẳn là cậu ta đã đưa ra một mức lương mà Tống tiểu thư khó có thể từ chối, xem ra tôi không có nhiều hy vọng rồi."

Tống An Ninh gật đầu, suy luận của Triệu Tư Ngang hoàn toàn chính xác, mức lương Giang Úc đưa ra, quả thật khó cưỡng hơn của Triệu Tư Ngang.

"Triệu tiên sinh, xin đừng nản lòng, tôi vẫn chưa hạ quyết định, cái gì cũng có thể xảy ra. Kể cả Triệu tiên sinh không được chọn đi nữa thì vẫn còn lựa chọn làm việc bán thời gian mà."

Triệu Tư Ngang nhướng mày, có hứng thú, "Tống tiểu thư không ngại nói rõ hơn chứ."

"Cuối tuần tôi rất rảnh, chỉ là mức tiền lương có thể sẽ cao hơn thời gian làm việc chính quy một chút. Tôi vẫn còn nhớ ơn Triệu tiên sinh mời tôi ăn tối qua, cho nên nếu Triệu tiên sinh suy xét đến lựa chọn này thì tôi có thể giảm giá 5% cho anh.

"Giảm giá 5%," Sau một tiếng cười khẽ, hắn hỏi: "Phí làm bán thời gian của Tống tiểu thư là bao nhiêu?"

Tuy Triệu Tư Ngang đã ra giá 500 vạn, nhưng nếu cô không chọn làm chính thức cho Triệu Tư Ngang thì tất nhiên cũng không thể dùng mức lương này làm thước đo đi tính phí công việc bán thời gian được.

Vậy thì dùng mức lương 800 vạn/năm của Giang Úc làm thước đo để tính đi.

Một năm có 12 tháng, một tháng có 22 ngày đi làm, một ngày làm 8 tiếng, tiền lương mỗi tiếng là 3787.9 tệ.

"Cái này còn phụ thuộc vào thời điểm anh thuê tôi nữa, bởi vì công việc bán thời gian thường là làm vào lúc tôi tan tầm, kì nghỉ cuối tuần và các ngày lễ. Tan tầm là gấp 1.5 lần tiền lương, cuối tuần gấp đôi, ngày nghỉ gấp ba. Mà tiền lương một tiếng của tôi là 3787.9 tệ, nếu tăng lên gấp 1.5 lần vậy thì tiền lương mỗi tiếng là 5681.8 tệ, chiết khấu 5% cho anh nữa thì chỉ còn 5397.7 tệ, cứ tiếp tục như vậy với các giờ làm khác, tất cả đều giảm giá cho anh 5%."

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu.

Ngay khi Tống An Ninh cho rằng Triệu Tư Ngang đã treo máy, cô nghe được một tiếng cười rất ngắn vang lên trong điện thoại.

"Tôi hiểu rồi."

"Vậy nên nếu Triệu tiên sinh có nhu cầu thì có thể hẹn tôi trước, nếu không bận gì thì tôi có thể chấp nhận cuộc hẹn."

"Được, tôi nhớ rồi."

"Vậy Triệu tiên sinh còn chuyện gì nữa không?"

Triệu Tư Ngang thở dài, "Tối hôm qua là tôi mắt mờ, nhìn lầm Tống tiểu thư rồi."

"Triệu tiên sinh bị che mắt cũng là điều rất bình thường thôi, lúc phỏng vấn chẳng có nhân viên nào sẽ trình bày bộ mặt thật của mình cho người phỏng vấn cả."

Triệu Tư Ngang thấp giọng cười cười, "Cái gì cô nói cũng có lý. Hôm nay đến đây thôi. Tôi thấy rất hứng thú với lời đề nghị làm bán thời gian của Tống tiểu thư, tôi nghĩ rằng tôi sẽ mau chóng liên lạc lại với cô."

"Vậy chờ anh đại giá quang lâm!"

Sau khi cúp máy, tâm trạng của Tống An Ninh rất tốt, tiền lương ổn thoả, có nhà ở. Nhìn chìa khoá Giang Úc đưa cho mình, Tống An Ninh quyết định hôm nay sẽ đi tham quan nhà mới luôn.

Khu Giang Úc nói là khu dân cư số một gần nhà hắn, đồng thời nằm ở trung tâm thành phố. Giá mua nhà cũ trên mạng ở đây tận 18 vạn, tiền thuê một căn ba phòng ngủ một phòng khách cũng 5 vạn trở lên. Kiếm Hiệp Hay

Xem ra ông chủ thật sự đang rất cần nhân tài, nếu không cũng sẽ không ra tay hào phóng như vậy để níu kéo cô.

Đến nhà mới, Tống An Ninh đi dạo một vòng. Khu dân cư xa hoa, luôn có lực lượng an ninh tuần tra suốt hai mươi tiếng trong mọi thời tiết. Căn hộ rộng 240 mét vuông, nội thất và đồ gia dụng đầy đủ.

Đối với căn phòng này, Tống An Ninh rất hài lòng.

Ngay ngày đó Tống An Ninh về nhà cách trung tâm thành phố một tiếng để dọn đồ, mang theo vài bộ quần áo, thậm chí còn không cần một ngàn tiền đặt cọc của chủ nhà.

Sau khi về nhà mới việc đầu tiên cô làm là chuẩn bị một bồn nước ấm, nhiệt độ dễ chịu xua tan đi sự mệt mỏi của việc phải chuyển nhà cả ngày mang đến.

Ông chủ đã giải quyết ổn thoả những lo lắng của cô, ngoại trừ tính cáu bẩn của hắn ra.

Nhưng chuyện này cũng không phải là không thể nhịn được.

Làm người không thể quá tham lam.

Có tiền rồi, còn gì mà không thể nhịn được?

Nếu đã là công việc, chút khó khăn này phải nỗ lực vượt qua, không ngại khó càng không ngại phiền, có vấn đề thì giải quyết, phải có đam mê để đối mặt với khó khăn!

Cố lên! Người làm công!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn đã ủng hộ ~