Đừng Rời Xa Anh

Chương 1: Bóng đêm kéo tới

Trong căn phòng tối, một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đang ngồi gõ chữ trên máy tính. Ánh sáng từ màn hình toả ra, chiếu sáng gương mặt cô. Biểu cảm của cô thay đổi liên tục từ khó chịu, giận dữ đến phẫn nộ, không biết là đang có chuyện xảy ra. Mười ngón tay cô lại lướt nhanh trên bàn phím, chúng đột nhiên khựng lại giữa không trung.

- Chia tay?

Cô đột nhiên mở miệng nói với giọng cực kỳ khó chịu và bực mình. Mày cô nhăn lại, môi mím chặt và hai mắt dần đỏ lên. Tay cô lại lướt nhanh trên bàn phím, có vẻ như cuộc nói chuyện của cô với người kia càng ngày càng căng thẳng. Cứ như thế cho đến khi nước mắt chảy dài trên gương mặt cô.

- Khó chịu quá... Tại sao lại làm thế với tôi chứ?

Nói xong, cô nổi cáu tắt máy tính và cầm điện thoại của mình lên nhìn đồng hồ. Bây giờ đã khuya lắm rồi, nhưng vì cuộc chia tay chóng vánh này nên cô chẳng còn tâm trạng để lên giường đi ngủ. Thế nên, cô quyết định ra ngoài đi dạo và hy vọng gió đêm sẽ lại dịu bớt tâm trạng nóng như lửa của cô bây giờ.

Nơi cô sống là một khu chung cư, mặc dù nó trông cũ kỹ nhưng người sống ở đây rất ôn hòa và thân thiện. Cô lấy áo khoác, khóa cửa nhà và hướng về phía cầu thang. Vì cầu thang bộ không được lắp đèn nên cô phải sử dụng điện thoại để chiếu sáng lối đi.

Lúc gần sắp tới khúc quẹo xuống tầng trệt, cô bắt gặp một bóng người cao lớn đang đứng trong góc hút thuốc. Cô chỉ liếc mắt người đó một lát rồi im lặng đi qua. Nhưng đi một lúc thì cô chợt cảm thấy người kia rất lạ, vì cách ăn mặc sang trọng đó không giống người của khu chung cư chút nào. Mặc dù cảm thấy người kia đáng nghi, nhưng cô cũng chả mấy bận tâm.

- Kệ, dù sao đó cũng không phải chuyện của mình.

Cô bước nhanh đi tới cổng bảo vệ của khu chung cư. Bác bảo vệ ngồi ở đó vui vẻ cười với cô.

- Đào Hoa Quân, cháu đi chơi với người yêu à?

Câu hỏi của bác bảo vệ làm tim cô nhói lên vì đau.

- Cháu nào có người yêu, bác cứ đùa thôi.

Do cảm thấy không mấy vui vẻ trong lòng cô chỉ cười đáp lại qua loa, sau đó chào bác ấy và nhanh chóng biến mất vào màn đêm. Hoa Quân vừa đi vừa thở dài, mắt cô lại bắt đầu cay cay. Nhưng khi nhớ đến những lời vô tình của người đó lúc nhắn tin cho mình, cô lại tức nhiều hơn buồn. Nước mắt vì thế cũng không có trào ra.

- Đi đâu bây giờ nhỉ?

Cô nhìn những cửa hàng bên đường đang dần đóng cửa mà suy tư. Quán bar chắc chắn là lựa chọn thích hợp cho những người mới chia tay như cô và nó lại mở cửa suốt đêm nữa. Tuy nhiên, cô là nữ mà lại đi một mình thì quả thật chẳng thông minh tí nào.

Với lại Đào Hoa Quân cũng không muốn bị tên đàn ông nào lại gần mình lúc này, nếu không cô sẽ đánh người ta chết mất. Nghĩ đến đây cô chợt cảm thấy mắc cười, vì tên kia chia tay cô qua tin nhắn mà không dám ba mặt một lời chắc hẳn vì lý do này. Ngu ngốc, cô lẩm bẩm.

Đào Hoa Quân đi dạo một chút thì bắt gặp một quán bán mì tôm lề đường, cô gọi một tô đầy đồ ăn kèm và một cốc nước trà tắc cỡ lớn. Cô ngồi đợi một lát liền được có đồ ăn, tay phải gắp mì tay trái lướt điện thoại. Gió đêm mát lạnh thổi nhè nhẹ làm cô bớt bực bội phần nào.

Nói đến tên người yêu cũ, hắn ta là do cô quen trên mạng. Ban đầu cô cũng không tin tưởng gì lắm, nhưng rồi lại đắm chìm vào nó mà đồng ý làm người yêu. Nghĩ lại thì cô yêu vào mụ mị cả người, bản thân chả biết gì về gia cảnh người ta mà lại dám làm thế. Đào Hoa Quân cầm ly nước trà tắc lên hút, cô đưa mắt ngắm nhìn đường vào ban đêm.

Cứ nghĩ buổi tối xúi quẩy hôm nay của cô sẽ chỉ dừng lại tại đây, nhưng âm thanh của tiếng còi cảnh sát bắt đầu dần rõ lên. Đào Hoa Quân hướng mắt về phía âm thanh phát ra to nhất và thấy không chỉ một mà đến tận ba chiếc xe cảnh sát đang chạy lại gần. Tuy nhiên không chỉ thế, cô còn thấy cả một chiếc xe cấp cứu đang theo đuôi đằng sau.

- Khu mình có vụ án hay gì à?

Cô tò mò tự hỏi, mặc dù cô nói không lớn nhưng vẫn có người nghe thấy rồi đáp.

- Có vụ án đấy, khu chung cư Kim Long gần đây vừa phát hiện một thi thể người nữ bị gϊếŧ hại.

Người trả lời cô là một bà thím tóc cuốn lô, mặt có hơi bóng do bôi kem dưỡng da. Bà ấy có vẻ vừa từ trong nhà bước ra, bởi vì vẫn còn đang mặc váy ngủ và chỉ khoác thêm áo rồi ra ngoài. Đào Hoa Quân nghiêng người nhìn bà một chút rồi ngẫm nghĩ xem chung cư Kim Long là ở đâu. Nếu gần đây thì chỉ có cái chung cư K của cô thôi...

- Khoan, cô cho cháu hỏi chung cư Kim Long có phải là chung cư K không?

Nghe thấy Đào Hoa Quân gọi mình là cô, bà thím tóc cuốn lô tỏ vẻ khó chịu nhưng cuối cùng vẫn đáp.

- Nó chứ còn gì nữa, lúc mới xây thì có tên đó, nhưng sau này mọi người đều gọi K cho gọn.

Cô sống ở đây cũng gần một năm rồi, nhưng lần đầu tiên mới biết chung cư mình đang ở có tên là Kim Long. Đến đây, Đào Hoa Quân nổi da gà vì cô lúc đi xuống cầu thang gặp một người trông rất lạ. Có lẽ nào hắn chính là hung thủ gây ra án mạng. Nghĩ thế cô càng thấy lạnh cả người, vội vàng ăn hết mì sau đó tính tiền rồi cầm ly nước đi về nhà.

Trên đường đi, cô thấy kha khá người dân vì hiếu kỳ mà không ngại mặc đồ ngủ chạy tới trước cổng chung cư để hóng chuyện. Nơi cô sống mặc dù đường xá được làm rất đẹp, nhưng vì khá xa trung tâm thành phố nên có chút vắng vẻ. Chắc cũng do quanh năm quá yên bình nên khi có chuyện gì xảy ra, khu phố lại trở nên náo nhiệt cứ như đi chơi hội vậy.

Nhìn một đống người chen chúc nhau không thấy lối đi, Đào Hoa Quân thở dài ngao ngán. Cô không nghĩ rằng một chuyến đi giải buồn của mình ngày hôm nay lại xui xẻo thế này, không biết đến bao giờ mới vô được nhà đây.

- Biết gì không? Có người bị gϊếŧ chết trong chung cư khu A đấy.

- Ôi trời! Không biết là ai nữa.

- Nghe nói người chết là một cô gái, cô ấy bị siết cổ tới chết đó.

Nghe đến đây Đào Hoa Quân bỗng dưng sờ lên cổ của mình, không hiểu sao cô lại cảm thấy có chút khó thở.

- Ghê quá, may mà tôi không sống trong đây chứ không mấy ngày sau khỏi ngủ. Ai biết tên gϊếŧ người có lại gây án không.

Cái người đang sống trong khu B của cái chung cư có người chết là cô khi nghe đến đây cảm thấy ớn lạnh. Mấy người ít có ác ghê, tôi còn phải vật lộn sống qua ngày trong đây đó, Đào Hoa Quân trong lòng rất bực nhưng cũng chẳng thể nói gì người ta.

Đứng trong đám đông chừng mười phút, cảnh sát đi ra đuổi những người không liên quan về nhà. Đến khi còn mỗi cô còn sót lại, người cảnh sát thấy lạ liền hỏi.

- Cô còn đứng đây làm gì, sao không về nhà đi?

Nghe đến đây Đào Hoa Quân có chút ngại, nhà cô ở trong đây thì còn đi đâu được nữa.

- Nhà tôi ở trong chung cư này...

Vừa nói đến đây, không hiểu sao ánh mắt của vị nam cảnh sát nhìn cô bỗng lạnh ngắt làm cô phải vội vàng giải thích.

- Tôi thấy đói nên đi ăn khuya một lát, không biết tại sao quay về lại như vậy.

Khi nói câu này xong, Đào Hoa Quân không hiểu sao mình lại nói giống như hệt tên gϊếŧ người vậy nữa. Ánh mắt của vị cảnh sát cũng chẳng mấy chuyển biến tốt đẹp hơn nên cô càng căng thẳng.

Lúc này một đoàn người mặc đồ trắng từ xa tiến gần lại, họ đang vận chuyển thi thể nạn nhân lên xe cấp cứu để đi khám nghiệm tử thi. Do đây là lần đầu Đào Hoa Quân trực tiếp nhìn thấy xác chết nên mặt cô trở nên trắng, môi run run vì sợ.

Vị cảnh sát dường như nhận ra rằng cô sợ xác chết nên gương mặt hoà hoãn hơn, tuy nhiên điều này cũng không bỏ được sự nghi ngờ của anh với cô.

- Xin cô đi theo tôi, có một vài điều tôi muốn hỏi về cô.

Nghe đến đây, Đào Hoa Quân giật mình, cô đâu phải là tên gϊếŧ người đâu cơ chứ.

- Nhưng tôi đâu có...

- Nếu như cô không làm theo, chúng tôi đành đưa cô vào danh sách nghi phạm.

Cô cứng người khi nghe vị nam cảnh sát đó nói, vì không còn cách nào khác nên cô đành phải đi theo. Sau khi đi vào một căn phòng đầy cảnh sát đang lấy thông tin của người dân trong chung cư. Nhìn thấy nhiều người cũng bị hỏi thăm như mình, cô cũng phần nào bớt căng thẳng.

Bình tĩnh nào, họ chỉ hỏi chút thông tin mà thôi, Đào Hoa Quân tự trấn an bản thân. Vị nam cảnh sát đưa cô đến một chỗ trống rồi sau đó lấy giấy bút ra và bắt đầu đặt câu hỏi.

- Họ và tên, ngày tháng năm sinh, quê quán, đang làm gì?

Cô trả lời từng cái một xong, vị nam cảnh sát theo đó mà ghi lại vào sổ.

- Cô rời khỏi nhà khi nào? Có ai làm chứng không?

- Tôi rời khỏi nhà khoảng mười giờ hai mươi, có bác bảo vệ của khu chung cư làm chứng.

Vị cảnh sát lại tiếp tục hỏi.

- Sau đó nữa cô làm gì?

- Sau đó tôi đi bộ dọc theo con đường chừng mười phút thì vào ăn mì ở một quán lề đường.

Nghe cô nói đến đây, vị cảnh sát trầm ngâm. Miệng anh lẩm bẩm hai từ "mười phút" rồi nhìn cô từ trên xuống dưới mà đánh giá. Lúc này, Đào Hoa Quân mới có chút thời gian nhìn thấy bộ dạng của người cảnh sát. Anh ta cao ráo, gương mặt góc cạnh, ánh mắt có thần như muốn nhìn thấu mọi thứ, trông có chút già dặn. Không biết bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, chắc tầm 30 hoặc hơn, nếp nhăn giữa mi tâm nhiều quá, cô nghĩ.

Còn anh cảnh sát lúc này đang chê thân hình ốm yếu không có lấy cơ bắp của cô, mười phút thì làm sao có thể chạy về chung cư rồi chạy đi được. Thấy rằng cô chẳng thể gánh nổi danh nghi phạm nên anh chuẩn bị đuổi cô đi.

- Cô đi được rồi. Nhớ khoá cửa nẻo cẩn thận, tối rồi thì đừng mở cửa cho người lạ vào.

Đào Hoa Quân hoàn hồn, cô mừng thầm vì mình không bị buộc tội danh nghi phạm.

- Dạ vâng.

Cô cầm lấy đồ đạc của mình sau đó vui vẻ đi ra khỏi cái phòng nóng bức đầy hơi người đó.

Nam cảnh sát nhìn bóng người dần rời xa rồi trâm ngâm mà xem thông tin của cô gái vừa tra hỏi xong.

- Ngoại hình có chút khá nhưng chưa tới mức xinh đẹp như nạn nhân, có điều điểm chung là sống một mình. Vẫn cần phải để mắt đến.

Cân nhắc hồ sơ của Đào Hoa Quân xong, anh kêu người đến lấy đi.

- Phúc Khởi Trình, đội trưởng gọi anh đến hiện trường kìa. Hình như có manh mối mới.

- Tôi đến đây.

Giác quan thứ sáu của anh nói rằng, đây chắc chắn là khởi đầu của một vụ gϊếŧ người hàng loạt.

Đào Hoa Quân cuối cùng cũng về tới nhà, mọi lo lắng dồn nén bên trong được giải thoát. Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy chìa khoá từ trong túi quần ra và tra vào ổ khoá.

Vì không muốn khi trở về nhìn thấy nhà tối om nên cô trước đó đã để đèn trong phòng khách luôn sáng, nên khi vừa mở cửa cô liền nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ. Phòng khách cô bị bới tung lên, bàn ghế ngổn ngang, sách trong tủ bị lấy xuống và ghép thành những con chữ cái.

Những chữ cái đó ghép lại thành một từ tiếng Anh.

- WAIT? Chờ, chờ cái gì cơ? Đừng làm tôi sợ chứ.

Cả người Đào Hoa Quân phát run lên khi chứng kiến cảnh tượng này trong nhà của mình. Cô sống trước giờ chưa từng gây thù chuốc oán với ai cả, có mâu thuẫn thì bản thân cô đều chịu thiệt thòi. Nhưng mọi chuyện trên đời chẳng có gì là như ý muốn, nên cô bây giờ thật sự sợ hãi.

Khu A có người vừa chết không lâu, nhà cô lại có kẻ đột nhập đe doạ. Một ngày xui xẻo của cô giờ giống như địa ngục vậy. Ngồi trước dòng chữ hăm doạ kia, cô bực mình dùng tay hất tung đống sách mà bản thân cực kỳ yêu thích.

Không ổn, mình ở đây không ổn chút nào, Đào Hoa Quân nghĩ. Nhưng mà đi đâu giữa đêm bây giờ, nhìn đồng hồ sắp chỉ một giờ sáng, cô nghẹn ngào khóc.