Beta Đáng Thương Bị Điên Phê Alpha Bắt Nạt

Chương 25-1: Yêu chết đi sống lại với một Beta bình thường

Thương Dã không quay lại thành phố C để tìm Chu Tụng, anh đến thành phố A trước. Vì sự đơn phương hủy hợp đồng đột ngột của anh khỏi ban nhạc và tai nạn của Tần Dạng, ban nhạc đã phải rút khỏi chương trình. Đến mức đại bộ phận người hâm mộ kêu khóc, hỏi rằng có phải ban nhạc muốn giải tán hay không.

Hợp đồng giữa Kỳ Bạch và Cù Phong vẫn còn nửa năm, Thương Dã không định ký với công ty nữa, anh muốn tự mình thành lập một studio. Vì vậy, anh ấy hẹn Kỳ Bạch và Cù Phong ra ngoài gặp mặt để nói về kế hoạch của mình.

Kỳ Bạch càng nghe càng hưng phấn, cái bàn suýt bị anh ấy lật đổ.

Cù Phong nhanh chóng nhấn anh ta ngồi xuống, nhìn Thương Dã và hỏi: "Còn Lâm Dịch An thì sao?"

Nghe cái tên này, bầu không khí chìm xuống.

Thương Dã một tay chống cằm, lông mày vừa hẹp vừa dài bị mũ lưỡi trai che khuất, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Kỳ Bạch cảm thấy xấu hổ.

Đầu tiên, Lâm Dịch An là người quản lý đầu tiên của họ, mọi người cùng nhau đến đây, thậm chí còn không thể gọi là đồng nghiệp, họ hiểu nhau như bạn bè. Ngoại trừ Thương Dã, Kỳ Bạch những người khác chỉ biết rằng gia đình của Thương Dã đang kinh doanh, nhưng họ không biết cụ thể là kinh doanh cái gì.

Thứ hai, không nói đến những thứ khác thì Lâm Dịch An đã làm hết sức mình khi anh ta ở trong ban nhạc, luôn đặt ban nhạc lên hàng đầu.

Cù Phong nói: "Tôi không có ý kiến

gì. Dù bạn quyết định như thế nào, tôi đều tôn trọng cậu, Thương Dã.”

Vì phản ứng căng thẳng bất ngờ đó, Cù Phong trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với Thương Dã.

Kỳ Bạch "Này" một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi cũng vậy! Cùng lắm thì không cần Lâm Dịch An nữa, công việc có mệt mỏi hơn cũng không sao, chỉ cần chúng ta không tan rã là được. "

Thương Dã nhàn nhạt nói: "Tôi không có ý định cho Lâm Dịch An quay lại ban nhạc, sẽ có người thay thế anh ta.

Kỳ Bạch cùng Khúc Phong dừng lại, nhìn Thương Dã hỏi: "Là ai?"

"Hai cậu không quen biết đâu, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho hai cậu." Thương Dã nói.

Chu Tụng nhận lấy hộp thức ăn mà Lý Hoành đưa cho, vội vàng nói: "Cảm ơn, hôm nay lại làm phiền anh rồi."

Lý Hoành rút tay về, đẩy gọng kính trên sống mũi, cười nhạt nói: "Không có gì, tối nay vẫn tan ca tầm giờ đó đúng không?"

"Ừ... Tôi có thể tự mình trở về, tối nay đừng tới chở tôi nữa." Chu Tụng có chút khẩn trương nói. Cậu không thích, cũng không dám làm phiền người khác, nhưng mấy ngày nay vì cậu mà người tự xưng là trợ lý của Thương Dã này một ngày phải đến công ty cậu rất nhiều lần.

Lý Hoành kiên định lắc đầu, "Đây là công việc của tôi, vậy tôi đi trước."

Nói xong, Lý Hoành quay đầu vuốt thẳng ống tay áo vest không nếp nhăn, đi ra khỏi cổng công ty, lên một chiếc xe có vẻ bình dân.

Ôm hộp cơm trên tay, Chu Tụng gửi tin nhắn cho Thương Dã khi đi lên lầu.

[CT]: Em nhận được bữa ăn rồi nha.

Điện thoại di động trong tay Thương Dã rung lên hai lần, anh đặt đũa xuống, nhắn lại cho Chu Tụng.

[TD]: Tốt

【TD】: Khoảng hai ba ngày nữa anh sẽ về

[CT]: Em biết rồi.

Kỳ Bạch miệng đầy đồ ăn, ánh mắt rơi vào người đối diện.

Một mỹ nam Alpha với thân hình cao ráo, chân dài. Không biết có bao nhiêu Omega đang sốt sắng theo đuổi hắn, cũng không biết có bao nhiêu Alpha đang muốn một mối quan hệ song Alpha với anh. Chỉ là anh một mực yêu chết đi sống lại với một Beta bình thường, vẻ ngoài không có gì đặc sắc.

Thực sự khiến người ta sốc vãi.

Thành thật mà nói, lần đầu tiên khi Kỳ Bạch nhìn thấy Chu Tụng, anh ấy đã nghĩ rằng Chu Tụng làm sao có thể kiểm soát được Thương Dã, dù sao thì giữa hai người cũng có một khoảng cách lớn như vậy.

Nhưng bây giờ, có vẻ như Thương Dã đã tự nguyện nhảy vào hố của Chu Tụng.

Sau bữa tối, Thương Dã đến studio ban đầu của họ để thu dọn đồ đạc.

Studio này không thuộc quyền quản lý của công ty, chỉ một số ít người trong số họ có chìa khóa.

Thương Dã thường thức cả đêm để sáng tác nhạc, ngủ trong phòng thu là chuyện bình thường. Ngoài ra, có rất nhiều đĩa ghi được một nửa hoặc gần hoàn thành, sau khi phân loại từng cái một thì trời đã tối, Thương dã dự định sẽ ngủ ở đây.

Khi Chu Tụng nhận được cuộc gọi thoại từ Thương Dã, cậu vừa định đi tắm, cậu khoác bộ đồ ngủ lên vai rồi bắt máy: "Alo."

“Em đang làm gì đấy?” Thương Dã châm một điếu thuốc, khoanh chân ngồi ở trên tấm thảm dày.

Chu Tụng đáp: "Em định đi tắm."

Sau khi nói xong, Thương Dã im lặng một lúc, ngay khi Chu Tụng cho rằng tín hiệu không tốt, một thông báo hiện lên trên cùng màn hình thông báo biến động số dư tài khoản.

[Ngân hàng XX] Số đuôi tài khoản là XXXX đã nhận được 500.000 trong...

Chu Tụng sững người.

Thương Dã rít một hơi thuốc, thanh âm khàn đi mấy phần, mới thốt ra mấy chữ: "Bật video đi, anh muốn xem em tắm."

Chu Tụng: "..."

Chu Tụng: "Anh đừng có như vậy được không..."

Thương Dã hỏi lại, "Anh làm sao cơ?"

"..." Lỗ tai Chu Tụng đỏ lên, "Làm... làm sao..."

Trong đầu lóe lên một tia sáng, cậu buột miệng nói: "Làm chuyện đó"

Đầu bên kia điện thoại im lặng.

Chu Tụng vội vàng che miệng, chỉ nghe Thương Dã chậm rãi nói: "Nhiều nhất là ngày mốt, em tắm rửa sạch sẽ đi."

Chu Tụng cúp máy.

Thương Dã nhìn màn hình điện thoại di động chớp tắt, hơi nhướng mày.

Rất tốt, gan lớn hơn nhiều rồi.

Anh canh chừng thời gian, sau khoảng hai mươi phút, anh lại gọi cho cậu, nhưng lần này là một cuộc gọi video trực tiếp.