Beta Đáng Thương Bị Điên Phê Alpha Bắt Nạt

Chương 13-1: Bị Tần Dạng đe dọa

Tần Dạng nhanh chóng nhận được thông tin, nội dung rất đơn giản——

Chu Tụng, giới tính nam, giới tính thứ hai Beta.

Hai mươi lăm tuổi.

...........

Cậu ta lướt nhanh thông tin, dừng lại ở cột lý lịch gia đình, trong đó có thông tin rằng cha cậu, Chu Kế Viễn, từng đi tù vì tội trộm cắp.

“Người này thảm quá đi.” Giọng một người đàn ông phát ra từ điện thoại “Cha cậu ta bạo lực gia đình, mẹ cậu ta bị đánh đến mức phải bỏ chạy, để lại cậu ta cho thằng cha đó. Cậu ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cứ hai ba ngày lại bị đánh đập dã man.”

Vẻ mặt Tần Dạng vẫn bình tĩnh, “Vậy thì sao?” Cùng lắm thì cho cậu ta một ít tiền, đừng để cậu ta lượn lờ trước mặt anh Thương Dã nữa.Với cả, chỉ có tin tức tố của tôi mới có thể giúp anh Thương Dã. Chu Tụng chỉ là một Beta, căn bản không có tác dụng với anh Thương Dã.”

“Cậu định làm gì?”Người kia hỏi.

Tần Dạng nói: “Không phải cha cậu ta vừa ra tù sao? Chắc là ông ta đang đi tìm cậu ta ở khắp nơi đó, cho nên là...chúng ta nói cho ông ta biết tin tức của Chu Tụng là được.”

“....”

Chu Tụng đổi số điện thoại mình ngay trong đêm, cậu sợ rằng Chu Kế Viễn sẽ gọi lại cho cậu.

Nhưng dù cho cậu che giấu kĩ như thế nào cũng không ngờ mấy ngày sau lại nhìn thấy Chu Kế Viễn ở dưới công ty khi cậu tan làm, thân ảnh đó khiến cậu sợ hãi.

Người đàn ông đó gầy đi rất nhiều so với những năm trước, lưng gù, gò má nổi rõ, khuôn mặt gian xảo, nham hiểm.

Chu Tụng chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, sững người vài giây rồi theo phản xạ quay đầu bỏ chạy. Câu trở về nhà từ lối ra khác, ngay khi vào nhà, cậu liền khóa cửa lại, cửa sổ, rèm cửa.. tất cả đều được cậu đóng chặt lại, một tia sáng cũng không thể xuyên qua.

Cậu thu mình trong lớp chăn bông dày, thế nhưng toàn thân vẫn lạnh buốt, bên tai còn văng vẳng những tiếng quen thuộc ——

“Mày còn muốn bỏ chạy như con mẹ cɧó ©áϊ của mày phải không?”

“Tao nói cho mày biết, trước kia tao cũng dùng chính chiếc roi này để đập mẹ mày đấy, haha!”

“Tao đánh chết mày! Bây giờ mà mày còn muốn đi học hả?Ngày mai đi làm kiếm tiền cho tao ngay!”

.......

Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, quai hàm Chu Tụng run lên, tự ôm chặt lấy chính mình.

Di động bên cạnh đột nhiên đổ chuông, Chu Tụng giật mình, bị dọa muốn khóc, mở mắt nhìn dãy số trên màn hình, một số lạ. Cậu sợ là Chu Kế Viến gọi tới nên ném điện thoại ra xa, không trả lời!

Bên kia gọi thêm mấy lần nữa, nhưng Chu Tụng không trả lời nên đành dừng lại.

Ngay khi Chu Tụng nghĩ đầu dây bên kia sẽ từ bỏ không gọi nữa, tiếng tin nhắn vang lên, lại là từ số máy vừa gọi kia.

[Cậu có biết tại sao anh Thương Dã phải ở cùng một Beta như cậu không?]

[Bởi vì anh Thương Dã bị kích ứng với tin tức tố của Omega, mà cậu là một Beta, vừa vặn không có tin tức tố.]

[Nhưng tin tức tố của tôi khớp với tin tức tố của anh Thương Dã đến 90%, vậy nên anh ấy sẽ không bị tin tức tố của tôi làm cho kích ứng.]

[Cậu có hiểu điều này nghĩa là gì không? ANH ẤY KHÔNG CẦN CẬU NỮA.]

Chu Tụng cúi đầu đọc từng tin nhắn, một lúc sau đầu dây bên kia gọi lại, cậu do dự một lúc rồi bắt máy.

“Chu Tụng, tôi là Tần Dạng.” Tần Dạng đi thẳng vào vấn đề, “Cậu đã xem tin tức chưa? Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, cậu và anh Thương Dã vốn là người ở hai thế giới khác nhau, đừng tưởng rằng anh ấy đối tốt với cậu thì hai người có thể về chung một nhà. Anh Thương Dã là một Alpha, không có Alpha nào có thể cưỡng lại tin tức tố của Omega cả, điều này cậu có thể cho anh ấy không?”

Chu Tụng không nói nên lời, l*иg ngực cậu bị đè nén như hàng trăm hàng nghìn tấn cục đá đè lên người cậu, khiến cậu cảm thấy vừa chua sót vừa đau lòng.

Nói xong những lời đó, Tần Dạng cúp điện thoại.

Phải trốn thôi.

Chu Tụng cúi đầu thầm nghĩ.

Muốn trốn nơi này đi nhanh một chút.

Ngay tối hôm đó, Chu Tụng thu dọn hành lý, ngày hôm sau trực tiếp đến công ty nộp đơn muốn xin tới chi nhánh ở thành phố C. Trước khi lên xe, cậu nhắn cho Thương Dã bằng số điện thoại cũ, sau đó vứt thẻ sim rồi lên xe.

Cậu đi rất gấp gáp, vôi vàng, bình thường trong công ty không ai để ý đến cậu, duy nhất chỉ có Tô Liễm để ý thấy cậu không tới công ty. Cậu ta hỏi mấy người cấp trên về tình hình cua Chu Tụng mới biết cậu đã rời đi, chuyển tới chi nhánh mới, không ai có thể gửi tin nhắn cho Chu Tụng, gọi đến thì báo số máy không tồn tại.

____

Chu Kế Viễn lau mồ hôi trên trán, gọi điện cho ai đó bằng chiếc điện thoại cũ nát.

“Này, không phải mấy người nói Chu Tụng ở đây sao? Tôi đợi hai ngày trời rồi mà không thấy nó đâu cả.” Chu Kế Viễn ngồi xổm bên vệ đường, vừa đói vừa mệt, mấy ngày rồi ông ta chưa ăn cơm, buổi tối ngủ ở công viên, toàn thân bốc mùi y như mùi bãi rác, người qua đường nhìn thấy ông ta liền xách quần chạy tám hướng.

Tần Dạng cau mày, cậu ta ghét bỏ, không kiên nhẫn nói: “Cậu ta bị ông dọa chạy mất chứ sao.”

“Ai da, vậy phải làm sao bây giừo? Tôi muốn tìm nó lấy một ít phí sinh hoạt. Tôi là cha nó, nó không thể thấy chết mà không cứu được.” Giọng điệu của Chu Kế Viễn không hề xấu hổ, như một tên vô lại không nói lý lẽ.