Điều này khiến Lộ Viễn Dương nhầm tưởng rằng Thương Dã có tình cảm với mình. Tối hôm đó, anh ta mời các thành viên trong ban nhạc đi ăn tối, rồi lặng lẽ bỏ thuốc vào ly rượu của Thương Dã, định bụng sẽ gạo nấu thành cơm với anh. Sau khi đưa Thương Dã về nhà, anh ta định cởϊ qυầи áo của Thương Dã ra, may thay Thương Dã đã kịp thời tỉnh táo, lật người và đánh cho Lộ Viễn Dương một trận rồi đuổi anh ta ra ngoài.
Sau đó, thuốc có tác dụng khiến Thương Dã phát tình, thuốc ức chế quá hạn đã bị Thương Dã vất đi, không còn cách khác anh đành tìm qua nhà hàng xóm.
Kết quả ngay khi Chu Tụng mở cửa, anh liền không chịu đựng được nữa.
Gần đây ban nhạc không có hoạt động, thêm việc Thương Dã và Chu Tụng bận quấn quýt nhau mấy ngày nay, anh không có thời gian nghĩ cách nên xử lý Lộ Viễn Dương như thế nào. Lúc nãy Lâm Dịch An nhắc mới khiến anh mới tới.
Lâm Dịch An nghe được ngữ khí không tốt của anh liền hỏi: “ Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thương Dã hừ lạnh một tiếng, “Tên đó muốn cᏂị©Ꮒ tao.”
“!” Lâm Dịch An suýt nữa câm nín luôn, “ Anh ta điên rồi sao, Mẹ nhà nó tính chơi song Alpha? Vậy giờ mày tính xử lý anh ta như thế nào?”
“ Để tên đó cút khỏi ban nhạc.” Thương Dã lộ ra vẻ tàn bạo: “ Ban nhạc còn rất nhiều tay trống tốt, thiếu hắn ta cũng không đến mức khiến ban nhạc tan rã.”
Lâm Dịch An suy nghĩ một chút, “Được rồi, tao sẽ nói với anh ta.”
“ Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Thương Dã liền ngã người xuống giường, cầm điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm với Chu Tụng
Trong công ty, Chu Tụng ngồi trước màn hình máy vi tính, nhìn chằm chằm dòng mã trên máy tính.
Công ty của Chu Tụng tuy tiền lương rất cao, nhưng việc làm cực kì nhiều, khối lượng công việc cấp trên giao cho cậu luôn luôn nhiều nhất. Tính cách cậu rất dễ bị khi dễ, lại không có quan hệ rộng, nên khi bị chèn ép cũng không dám nói ra, nhẫn nhục tự mình mang buồn bực, mọi người thấy vậy liền đem những công việc kho khăn, nặng nhọc nhất đưa cho Chu Tụng xử lý.
Điện thoại trên bàn rung lên hai lần.
Chu Tụng cầm lên xem, là Thương Dã gửi tin nhắn tới.
[Dã]: Khi nào em về?
Chu Tụng nhìn lại thời gian, mới mười một giờ trưa.
Một lúc sau, Thương Dã lại gửi một tin nhắn khác tới.
[Dã]: Chu Tụng à, tôi khó chịu chết mất, tốt nhất là em đừng nói với tôi rằng tối nay em tăng ca đấy nhé.
[Dã]: Nếu không, khi em về nhà sẽ chỉ thấy còn mỗi cái xác của tôi.
[Dã]: Biết chưa? Nói với ông chủ đần độn của em, sớm thả em tan làm đi.
Chu Tụng do dự một hồi vẫn gửi cho anh một in nhắn.
[Chu Tụng]: Hôm nay tôi phải tăng ca.
Lập tức cậu bổ sung thêm một câu.
[Chu Tụng]: Tôi chỉ tăng ca hôm nay, ngày mai tôi không tăng ca.
Đầu bên kia, Thương Dã đập tay vào đầu gối hai lần với vẻ mặt bực bội.
[Dã]: Em xong rồi!!!
Chỉ là Chu Tụng không kịp nhìn thấy tin nhắn này đã bị gọi đi họp, buổi tối đi làm về cũng không rảnh thời gian đọc tin nhắn. Cùng đi vào thang máy với cậu là hai Omega khác, dáng dấp đẹp mắt, họ đang bàn luận về đời sống tình cảm của họ.
“ Hôm qua chồng tui đi công tác trở về mua cho tui chuỗi vòng tay này nè, tui đã bảo ảnh không cần mua rồi mà ảnh không nghe tui.”
“ Đẹp zị, chồng bà tốt với bà ha. Chồng tui cũng vậy á, bình thường cũng hay mua này mua nọ cho tui nè.”
“ Vậy mà bà còn chê, tui hâm mộ bà ghê á. Bà biết hong, mấy người trong phòng làm việc đều khen bà có phúc á.”
“Tại sao?”
“Thì là chồng bà ngày nào cũng tới đón bà tan làm đó, tự mình nấu ăn cho bà nữa, thậm chí còn xin nghỉ phép hộ bà.... Tìm đâu ra một Alpha ân cần như vậy.”
...........
Chu Tụng có chút sững sờ, đời sống tình cảm cũng có thể đem ra bàn luận như thế này được sao.
Còn chưa kịp suy nghĩ thì Thương Dã gửi một tin nhắn đến.
[Dã]: Chu Tụng, tôi sắp chết thật rồi, em về nhanh lên được không?
[Dã]: Tôi sắp mài mòn qυầи ɭóŧ của em rồi!!
Chu Tụng hai má đỏ ửng không dám đáp lại.
Khoảng 20 phút sau, Chu Tụng về đến nhà, vừa mở cửa đã bị Alpha lôi vào. Cậu chưa kịp nói gì thì bị Thương Dã chặn miệng, bế cậu vào phòng.
Cảm giác quen thuộc như thủy triều lần nữa lại ập đến.