Vào ngày đầu tiên của kì phát tình của Thương Dã, Chu Tụng không có làm cùng anh, mặc dù hôm trước anh đã cᏂị©Ꮒ Chu Tụng đến sung sướиɠ. Nhưng dù sao anh đang trong kì phát tình, tính chiếm hữu và ham muốn du͙© vọиɠ của Alpha lại cao đến vậy. Khi anh nghe Chu Tụng bảo cậu vẫn muốn đi làm ở công ty, Thương Dã tức tới mức muốn đập phá đồ đạc trong nhà.
Ngay cả khi anh đem tất cả sự tức giận, phát tiết lên người Chu Tụng đang trên giường cũng không thể ngăn cản cậu tiếp tục đến công ty làm việc.
Chu Tụng đẩy tay Thương Dã ra, “Nhưng mà việc ngày hôm qua tôi vẫn chưa làm xong, hôm nay nhất định phải đến công ty giải quyết cho hết.”
Thương Dã giống như miếng keo dính da trâu, vừa mới đẩy tay anh ra, anh liền nhào tới ôm eo Chu Tụng, anh đang ngồi xếp bằng trên giường nên là vừa vặn chôn mặt vào bụng của Chu Tụng: “Đừng đi mà, tôi bao nuôi em, tôi cho em tiền còn không được sao?”
Lúc này, mỹ nam Alpha không thèm nói đạo lý gì hết, cậu có nói gì anh cũng không thông, đầu tóc rối bời ngửa đầu nhìn Chu Tụng, hai mắt sáng lấp lánh, nhan sắc câu dẫn, mê người chết tiệt này, trông thật giống hồ ly tinh.
Thế nhưng Chu Tụng vẫn cưỡng lại được sắc đẹp này, dứt khoát kiên định rời khỏi vòng tay của Thương Dã, đi ra ngoài cửa.
Beta rời đi, mang theo hương vị độc nhất đi mất. Thương Dã ngồi thừ trên giường Chu Tụng, cảm thấy toàn thân đều khó chịu, vô duyên vô cớ muốn tìm ai đó xả giận.
Đúng lúc này, điện thoại rơi trên mặt đất bỗng nhiên đổ chuông.
Thương Dã trở mình, giường của Chu Tụng do với anh mà nói thì nó khá nhỏ, chân anh chạm phải mép giường, anh liền bực bội co chân lên, hùng hùng hổ hổ mắng vài câu rồi lại chui vào chiếc chăn bông còn sót lại chút hơi ấm của Chu Tụng. Không thèm nhặt điện thoại lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới ngừng lại, mấy giây sau lại tiếp tục vang lên.
Thương Dã “hừ” một tiếng, đứng dậy mò chiếc điện thoại trong đống quần áo vương vãi, trên màn hình hiện lên dòng chữ “ Có thể không tiếp”, anh nhíu mày hai cái, cuối cùng vẫn là ấn vào nút màu xanh lá cây, nhận cuộc điện thoại.
“Chà, đại gia, ngài đang lăn lộn chỗ nào vậy?” Đầu dây bên kia vang lên là một giọng nói trẻ trung.
Thương Dã thuận tay nhấn vào biểu tượng cái loa, miễn cưỡng nói: “ Đi viếng mộ mày.”
“....” Lâm Dịch An nghiến răng nghiến lợi, oán giận nói: “Con mẹ nó, một ngày mày không trù ẻo tao thì mày ăn không ngon, ngủ không yên à?”
Thương Dã nhặt áo khoác bị ném xuống cuối giường Chu Tụng khoác lên người, nói tiếp: “Gọi điện cho tao có việc gì?”
Lâm Dịch An định hình, nói: “Lần trước tao có nói về buổi biểu diễn đó, người của chương trình đó đã đích thân đến gặp tao và nói rằng bọn họ muốn mời ban nhạc tham gia. Hay là mày suy nghĩ lại một chút. Tao biết là mày không thích mấy thứ này, nhưng mà ít ra mày cũng nên hỏi xem ban nhạc mày có muốn đi hay không.”
“Vậy mày gọi điện lại cho bên kia nói rằng nếu ban nhạc đi thì tao đi.” Ngữ khí Thương Dã vẫn lãnh đạm.
Lâm Dịch An “Ê” một tiếng, lập tức cẩn thận hỏi: “Mày và Lộ Viễn Dương, hai người....”
“ Đm, mày đừng có nhắc đến cái tên chết tiệt đó trước mặt tao.” Thương Dã nghe đến cái tên này liền lập tức bốc hỏa, lần trước anh bị ép phải giả là đến kì phát tình cũng bởi vì Lộ Viễn Dương.
Khi còn là sinh viên năm nhất, Thương Dã đã tham gia một ban nhạc, ban nhạc lúc này đang thiếu ca sĩ chính, lúc đầu do thấy Thương Dã đẹp trai nên các thành viên khác trong ban nhạc chỉ định để anh vào nhóm để làm cảnh xíu, không ngờ lại nhặt được thiên tài. Thương Dã trời sinh có thiên phú ca hát, anh có thể sáng tạo và hát các bài hát, anh ấy đã dẫn dắt ban nhạc từ vô danh trở nên nổi tiếng, danh tiếng vang xa sau hai năm.
Ngoài Thương Dã, ban nhạc còn có Lộ Viễn Dương với vai trò là một tay trống, đồng thời cũng là một tay guitar và tay bass.
Lộ Viễn Dương là một Alpha, anh ta đã thầm mến Thương Dã từ rất lâu trước đây, mặc dù nói là thầm mến, nhưng trên thực tế những hành động, tình cảm của anh ta đều thể hiện hết ra bên ngoài. Bởi vì tất cả mọi người hay cùng nhau ở một chỗ, tuy rằng Thương Dã đã cự tuyệt Lộ Viễn Dương, nhưng anh hoàn toàn không có hoàn toàn thể hiện ra mặt.