Chương 8: Tư tâm của Cố Cẩm Phong, Trần Hoan Hoan nhìn thấu mọi chuyện nhưng không nói ra
Trần Hoan Hoan không được thích chỉ có thể ngồi im ở một bên, Cố Cẩm Viêm vốn rời đi không rời đi.
“Gần đây đang đọc sách cháu viết.”
Trần Hoan Hoan có chút bất ngờ, cười khẽ: “Cảm ơn chú út đã ủng hộ.”
Cố Cẩm Viêm nhìn cô: “Chú út đều thành fan của cháu, hôm nào ký tên cho chú út…”
Hai người nói không to không nhỏ, nói khoảng mười câu bà cụ mệt mỏi, vẫy tay, mẹ chồng nàng dâu bị đuổi trở về.
Bà cụ không làm khó cô, cũng không để ý tới cô, Trần Hoan Hoan đã quen, đi theo Trương Khả Vân Cố Cẩm Viêm rời đi.
Biệt viện Cố gia cách nội thành không gần, lái xe cũng cần hai tiếng rưỡi, khi mẹ chồng con dâu về đến nhà vừa vặn tới giờ ăn cơm trưa.
Giữa trưa Cố Cẩm Phong trở lại, hỏi tình hình cơ thể bà cụ.
Bà cụ Cố lớn tuổi, toàn thân đầy bệnh người già, động một tí là nằm trên giường không dậy nổi, quanh năm dùng thuốc giữ mạng.
Mọi người sớm luyện thành thói quen, cả đám đều không coi là quan trọng.
“Bà nội không làm khó dễ con đúng không?”
Trần Hoan Hoan lắc đầu: “Bà nội là người văn minh, sao có thể gây khó dễ cho một tiểu bối như con?”
Tính tình mẹ ruột mình thế nào Cố Cẩm Phong biết rất rõ.
Tuy không phải người dã man không hiểu chuyện, nhưng là người tâm nhãn không lớn.
Đặc biệt Trần Hoan Hoan chỉ là con gái nuôi của Cố gia, ở trong lòng không ít người, sở dĩ lúc trước Cố Cẩm Phong nhận nuôi cô là vì kiếm con dâu nuôi từ bé cho Cố Nhất Minh.
Thật ra không phải vậy!
Mục đích Cố Cẩm Phong nhận nuôi cô thứ nhất là tìm bạn chơi với con trai mình, thứ hai là tăng thêm chiến tích từ thiện của bản thân.
Năm đó vì nhận nuôi Trần Hoan Hoan, mới khiến con đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió.
Còn trẻ tuổi đã thành người đứng đầu cục, ở quan trường lăn lộn tới phong sinh thủy khởi.
Nhưng mà sau này Trần Hoan Hoan trở thành tác giả nổi tiếng, có thành tựu đáng kiêu ngạo, tư tâm của hắn không muốn con gái nuôi này rời khỏi nhà này.
Cố Nhất Minh bất lực, nếu không có vợ tốt nâng đỡ, Cố Cẩm Phong sợ sau khi mình chết con trai của mình sẽ lưu lạc đầu đường thành ăn xin.
Tuy đây đều là tưởng tượng của hắn, dù sao thế sự vô thường, mọi việc đều phải suy nghĩ trước.
Trần Hoan Hoan là người có chủ kiến, còn vô cùng thông minh, chỉ cần có cô ở đây, Cố Cẩm Phong cảm thấy cuộc sống của bọn họ sẽ không quá kém, như vậy cho dù hắn trăm tuổi cũng có thể nhắm mắt.