Chương 18: Con mặc kệ, tóm lại con sống cha phải còn sống
Lần đầu tiên muốn làm đầu tư, Trần Hoan Hoan muốn nghe ý kiến của hắn.
Cố Cẩm Phong: “Hợp tác với chú út con, sẽ không để con chịu thiệt.”
Trần Hoan Hoan mỉm cười: “Chính vì như thế con mới phải cẩn thận, dù sao tiền bạc không dễ kiếm, nếu thua lỗ, không thể để chú út bỏ tiền túi của mình ra bồi thường tiền cho con được…”
Cố Cẩm Phong cười khẽ: “Con bé này, yên tâm đi, đến lúc đó cha sẽ trợ cấp cho con.”
Trần Hoan Hoan biết Cố Cẩm Phong đầu tư không ít ở bên ngoài, nhưng mà cụ thể bao nhiêu Trương Khả Vân đều không rõ ràng lắm.
“Cha, đây là cha nói đấy nhé!”
Vẻ mặt Cố Cẩm Phong cưng chiều nhìn cô: “Trong nhà chỉ có hai đứa, cha có bao nhiêu không phải cuối cùng đều cho hai đứa sao?”
Tươi cười của Trần Hoan Hoan lập tức cứng lại, không dám nghĩ tới loại chuyện kia, hay là nói không dám đối mặt với chuyện đó.
Bắt đầu từ lúc mười hai tuổi, tất cả cuộc sống của Trần Hoan Hoan đều quay xung quanh Cố Cẩm Phong, nếu hắn rời khỏi thế giới này, đối với cô mà nói sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt.
Hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trước mặt, Trần Hoan Hoan nói: “Cha sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Cố Cẩm Phong là người không thèm để ý tới sống chết: “Sinh tử có mệnh phú quý tại trời.”
Một câu này khiến Trần Hoan Hoan khó chịu muốn chết, giọng điệu kèm theo nghẹn ngào:
“Con mặc kệ, tóm lại con sống cha phải còn sống, nếu không thì cha mà chết, con cũng sẽ đi theo cha.”
Sau khi nói xong cô rời đi, Cố Cẩm Phong ngây ngốc nhìn bóng dáng cô.
“Con bé này nói linh tinh gì thế?”
Cố Cẩm Phong lẩm bẩm một câu, trong lòng lặp lại lời cô nói, cơ thể chấn động, vội vàng lắc đầu, hoài nghi đầu óc mình bị hỏng hết.
“Hoan Hoan tuyệt đối không phải có ý đó, mình đang suy nghĩ cái gì thế?”
Cố Cẩm Phong lắc đầu, xua tan những ý nghĩ buồn cười kia, mở hồ sơ trước mặt tiếp tục bận rộn với công việc.
Trở về phòng tâm trạng của Trần Hoan Hoan rất tệ, nằm trên giường không nói một lời.
Một đêm đến bình minh, buổi sáng khi Trần Hoan Hoan xuống lầu, Cố Cẩm Phong đang định ra cửa.
“Cha, cha không ăn sáng ở nhà sao?”
Cố Cẩm Phong đang đi giày: “Cha hẹn với bạn ăn ở bên ngoài.”
Trong lòng Trần Hoan Hoan có chút mất mát, cười nói: “Cha, chú ý an toàn.”
Cố Cẩm Phong đáp, ánh mắt nhìn về phía cô: “Điều hòa trong nhà hơi thấp, con mặc áo khoác vào đừng để bị cảm lạnh.”