Vật Thí Nghiệm Hoàn Mỹ

Chương 10

Cùng với hình ảnh đó là một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên: “Chào mừng cô trở về”

————————

Cô gái kia, là Diêu Tư Kì!

Vì thế, từ đây có thể suy đoán, hung thủ biết được ngày hôm qua cô sẽ đến khu biệt thự Duyên Khê, vì vậy cố ý gây án ở đó?

Nhưng vì sao hắn lại gửi video này cho cô? Là cố ý đe dọa cô sẽ thành mục tiêu kế tiếp hay vẫn còn mục đích khác?

Ngay lúc Lâm Diêu đâng bình thản tự hỏi thì con husky kêu lên một tiếng, chạy đến cọ cọ bên chân Lâm Kê. Ẳng ẳng ẳng QAQ…. tôi có chút hơi sợ đấy cậu chủ

Lâm Kê liếc nhìn con husky, nó vẫn vẫy cái đuôi, biết mình đã làm nũng thất bại, liền tránh ra xa hai bước, nằm rạp trên mặt đất, ngây thơ nhìn Lâm Kê và Lâm Diêu, cụp tai, tổn thương nhắm mắt lại.

Nhị vị chủ nhân cũng không thèm để ý nó, mắc mệt  ̄へ ̄

Bỗng nhiên nhớ đến một việc, Lâm Diêu đưa laptop cho Lâm Kê, hỏi: “Vì sao anh biết được dưới hình xăm có thiết bị theo dõi?”

Lâm Kê bày ra vẻ mặt “Có cái này cũng làm khó anh à”, nói bâng quơ: “Anh cừa sử dụng một thứ, các thiết nghe, nhìn trộm, theo dõi và định vị đều có thể bị phát hiện. Quả nhiên em không thể rời xa anh quá lâu, anh sẽ rất lo lắng đến chỉ số IQ của em”

Lâm Diêu khẽ huých vai anh, bất mãn nói: “Mẹ kiếp! Anh đến để cười nhạo tôi à, tôi buồn cười lắm sao? Anh cảm thấy mình giỏi lắm phải không?”

Mặt Lâm Kê đen xì, Lâm Diêu cảm thấy người ngồi cạnh mình như một tảng băng vậy. Quả nhiên, Lâm Kê buồn bực nhìn cô: “Em luôn luôn không nắm được trọng điểm”

Lâm Diêu: “. . . . . .” – Anh cười nhạo người khác còn có lý lẽ nữa à?

Chỉ thấy Lâm Kê xoa đầu, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng: “Trọng điểm là, vì chỉ số IQ của em, đừng rời xa anh lâu quá”

Cổ mịn như ngọc lại gần ngay trước mắt, trên chiếc cổ trắng nõn hơi đỏ đỏ lên, thật sự rất mê hoặc, làm cô muốn cắn một cái.

Trong khoảng không im lặng, Lâm Kê xem video, nói sang chuyện khác: “Căn cứ vào video, thời gian gửi, người quay video chính là hung thủ. Hắn mang găng tay đen da thuộc, giá hơn 1000 NDT. Xem chất liệu của giấy bìa, hẳn là dùng để đóng gói hàng xa xí phẩm, giá cả ít nhất 2500 NDT một ki lô gram. Hắn ta thuộc tầng lớp trung lưu, có thể là quản lý tại xưởng sản xuất xa xỉ phẩm. Nhưng có thể là công nhân làm việc ở đó nữa, hắn tiện tay trộm được cái găng tay đó. Nhưng như vậy thì không hợp lý, vì nếu kinh tế hắn eo hẹp như vậy, hắn sẽ không dễ đem nó đi khắp nơi, huống hồ gì là hiện trường vụ án.”

Lâm Diêu cũng xem kĩ video, câu cuối cùng: “Hoan nghênh trở về” và câu trên giấy bìa: “Không ai có thể thoát được đâu” có chút hơi gượng gạo.

Cô suy nghĩ một chút, đưa hình ảnh cô chụp bên ngoài hiện trường vụ án hôm bữa cho Lâm Kê xem: “Hung thủ có thể trong số người ở đây không?”

Lâm Kê nhìn nhìn, lắc đầu: “Hắn đã được mục đích của mình rồi, không cần đứng lại đâu”

Lâm Diêu mím môi, nhìn ảnh chụp, những việc có thể làm là chỉ có thể chờ. Cô nghĩ lại, giống như hồi chiều này, Trầm Giai đã từng nói từng có vụ án như vậy, dường như là một vụ án gϊếŧ người liên hoàn. Nếu là như vậy, cần xem qua tất cả các vụ án tương tự như vậy.

Cô bắt đầu dùng laptop kiểm tra tin tức, nhưng không có phát hiện gì đặc biệt.

Lâm Kê cẩn thận nhìn video thêm hai lần nữa, vốn dĩ Lâm Diêu nhìn video rùng rợn như vậy có chút sợ hãi, cũng vì sự tồn tại của Lâm Kê mới có thể bình tâm lại một chút. Cô nghĩ vẫn nên gọi cho Nguyễn Chiêu Minh, nói tin Lục Âm đã chết để anh ta đem tro cốt về.

Từ sau khi trở lại thành phố C, cô phát hiện nơi đây đã thay đổi rất nhiều, không còn là nơi trong trí nhớ mình nữa, có rất nhiều điều mới mẻ. Càng hào nhoáng càng khó làm cho người ta đọng lại. Cả thành phố nơi nào cũng tràn ngập sự ồn ào, náo nhiệt và bận rộn.

Lâm Diêu vô cùng bận bịu, sau đó mang hành lý đến căn nhà đã lọt vào mắt xanh Lâm Kê, chính là căn nhà có một cái vườn trên hồ, chính thức dọn vào ở. Tuy nói căn nhà mang phong cách kiến trúc Trung Quốc cổ đại nhưng vẫn có nét kiến trúc hiện đại .

Chẳng hạn như đèn l*иg được điêu khắc cực kì tinh xảo, thật ra rất tiệp với dây dẫn điện bóng đèn. Ở mỗi góc của các phòng cũng được chạm khắc mấy chiếc hộp gỗ vô cùng đặc biệt, bên trong đều là những chiếc máy lạnh. Gió mát vẫn phà ra khỏi khe hở của hộp gỗ, không ảnh hưởng gì.

Nhưng mà căn phòng mà Lâm Diêu ưng ý nhất vẫn là phòng tắm. Trong phòng tắm có một bồn tắm khoảng 7 mét vuông, chỉ cần bật công tắc là bốn cây tre ở bốn góc sẽ biến thành ống dẫn nước ấm vào bồn. Nguyên lý hoạt động giống như máy nước nóng thông thường, chỉ có điều thiết kế như được giấu trong vườn vậy.

Nói đến khu vườn trên mặt hồ thì thật ra khu vườn có lối vào trên mặt đất, hai lối vào trên mặt nước. Không giống như tứ hợp viện[1], xung quanh hồ nước được bao quanh bởi hành lang, đứng bên hồ có thể xem cây cỏ này nọ, điều độc đáo nhất là có thể thấy hàng liễu rũ bên cạnh hòn non bộ.

[1]

Dĩ nhiên, vẫn chưa hết, nằm giữa cây cầu bắt ngang qua hồ là một cái đình, có một chiếc thuyền gỗ nhỏ chạy bằng động cơ. Cuộc sống như thế này, khu vườn đẹp đẽ như thế này làm cho con người ta cảm thấy rất khoan khoái. Cảnh đẹp hữu tình, cuộc sống bình yên.

Bởi vì mải chú ý đến khu vườn, sau khi dọn vào mới nảy sinh vấn đề. Sân rộng lớn như vậy, làm sao có thể quét dọn được? Dù sao cũng phải thuê mấy người giúp việc, nhưng Lâm Kê và Lâm Diêu đều mới về, nếu thuê thì cũng không biết thuê ai đáng tin nữa. Vẫn là Lâm Kê phải gọi điện thoại, sau khi xin ý kiến thì mới mời một quản gia, một đầu bếp, thêm ba bốn người giúp công việc quét tước, giặt giũ quần áo.

Có điều, tuy Lâm Diêu đã tiếp nhận chuyện mình đã là vợ Lâm Kê, nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vẫn có một chút không thực, nên vẫn chưa thể hoàn toàn thống nhất với anh được.

Ý của Lâm Kê là: “Chúng ta đã kết hôn, em còn ở phòng riêng, ý em muốn nói cho bọn họ biết lại chúng ta đang cãi nhau ầm ĩ đúng không? Anh không biết chúng ta có gì không hợp, anh chỉ biết sáng nay em còn nói ‘Chào buổi sáng’ với anh”

Lâm Diêu thì nói: “Cái đó với chuyện cãi nhau không liên quan gì hết. Mặc kệ trong trí nhớ của anh như thế nào, nhưng trong trí nhớ của tôi thì chúng ta hoàn toàn xa lạ, biết nhau chưa đến nửa tháng. Tuy tôi đã chấp nhận sự thật chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng chúng ta không phải là một cặp vợ chồng truyền thống[2]. Mà hơn hai mươi mấy năm qua, tôi đã một mình quen rồi, nếu như trên giường xuất hiện thêm một người nữa, tôi sẽ không ngủ được. Không chừng lúc đang ngủ, cảm nhận được có ai đó đang thở bên cạnh, tôi sẽ cho anh một dao mất”

[2]

Cô vừa dứt lời, đôi mắt trong veo lạnh lẽo của Lâm Kê hiện lên ý cười: “Anh chỉ muốn ngăn phòng chính ra làm hai gian, em ngủ phòng trong, anh ngủ phòng ngoài. Nhưng nếu em muốn đỡ phiền phức thì hai ta ngủ chung một phòng trong cũng được”

Thì ra ý muốn ngủ chung phòng với cô là như vậy sao? Lâm Diêu hơi lúng túng, cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cuối cùng chỉ là sự ngượng ngùng kì quái.

Cô ngần ngại tránh ánh mắt của anh, chỉ nhìn chăm chăm vào bức bình phong[3], phía trên là một bức tranh thủy mặc thác nước đổ từ núi. Phòng trong phòng ngoài gì thì thật ra cũng cách nhau một bức bình phong mà thôi.

[3]

Lâm Diêu vẫn tỏ ra trấn tĩnh, gật đầu: “Cứ theo như anh nói đi, tôi ở phòng trong, anh ở phòng ngoài”

Cô nghĩ kiểu gì Lâm Kê cũng không phải là người trộm chìa khóa lẻn vào phòng cô lúc nửa đêm. Anh cũng là người đứng đắn, tuy anh có làm việc theo ý mình, nhưng đều là những việc minh bạch rõ ràng, đều là những việc đáng tin. Với lại, cô tin vào mắt nhìn người của mình, cô đã chọn Lâm Kê là bạn đời, điều đó có nghĩa là Lâm Kê không tệ. Nếu không, cho dù anh có là chồng trên danh nghĩa của cô, cô cũng không cho phép anh nói này nói kia .

Lâm Kê gật đầu, anh trầm giọng: “Nếu em muốn mời anh vào phòng trong thì cũng không phải là không được”

Ngay lập tức, nhớ tới khi nãy Lâm Diêu nói cả hai không quen nhau, anh nhíu mày: “Em nói chúng ta không thân quen sao, anh rất không vui. Vì vậy anh quyết định sẽ giận em ba giờ, trong ba giờ này anh không muốn nói chuyện với em nữa”

Lâm Diêu nghe anh nói như vậy, trong lòng cũng không vui, anh muốn giận thì giận đi, nói tôi làm gì? Thế là cũng làm mặt lạnh với Lâm Kê luôn.

Sau đó Lâm Kê bỗng nhiên nhớ đến một việc, nghiêm nghị nói với Lâm Diêu: “Anh muốn nói chuyện này, dời ba giờ tức giận hiệu lực sau một phút nữa”

Anh nói siêu nhanh: “Để ngăn em lại nói chúng ta không quen biết nhau, chúng ta sẽ bắt đầu lại, như ngày xưa chúng ta cũng đã từng bắt đầu với nhau như vậy.”

Nói xong, anh mím môi, bắt đầu ba giờ tức giận. Nhưng vừa được ba phút, Lâm Kê chợt nói: “Anh không muốn nói chuyện với em nhưng em có thể nói chuyện với anh”

Lâm Diêu trả lời nhàn nhạt: “Nhưng tôi cũng không muốn nói chuyện với anh”

Mắt Lâm Kê lại ẩn ý cười: “Thực ra em muốn nói chuyện với anh”

Lâm Diêu nhắc nhở: Anh bảo bây giờ là ba giờ tức giận”

Lâm Kê không nói gì nữa, Lâm Diêu lại cười thản nhiên: “Anh thật sự phải giận sao? Anh chắc chưa?”

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú đang xị ra của anh, chịu không được liền ngắt eo anh một cái: “A Kê, anh nhất định phải nổi giận sao? Thật không, hả? Anh mà giận nữa, em sẽ cắn anh”

Lâm Kê cúi xuống nhì cô, khuôn mặt sắc nét không nhìn ra được gì, đôi môi mỏng hé mở: “Em cắn anh?”

Sau đó. . . . . .

“Auuuuu. . . . . .” – Lâm Diêu mở mắt, cánh tay đau quá chừng, thì ra là cô tự cắn mình. Cô tỉnh dậy, vẫn còn hơi lơ mơ, tất cả những thứ vừa nãy đều là cơn mơ của cô. Đúng vậy, cô và Lâm Kê đã đồng ý với nhau, cô ngủ phòng trong, anh ngủ phòng ngoài, vừa lợi cho cả hai mà vừa có thể bồi dưỡng tình cảm, nhưng vì sao cô lại nằm mơ như vậy? Chẳng lẽ trong tiềm thức cô hy vọng….. được ở cùng anh sao?”

Cô lắc lắc đầu, kí ức hai mươi lăm năm nay, vụt nhanh qua như sao băng, như đè lên não bộ của cô, đau đến mức mỗi một tế bào đều run rẩy: vùng núi, bị ngược đãi, học hành ngày đêm, nữ thần cổ phiếu, chiến trường, quay về, bị biến mất suốt một tháng, chồng xuất hiện, thiên tài, nhảy lớp, chị em, du học, tình yêu, đính hôn, bãi biển, bị choáng, đau đớn, phản bội….

Trong một cái chớp mắt, các kí ức lộn xộn đều nối thành một đường, lũ lượt trở về vị trí cũ từ những quỹ đạo khác nhau

Khi suy nghĩ của cô ngày càng rõ nét, giọng nói của Lâm Kê từ bên ngoài bức bình phong truyền đến

“Đúng vậy, tôi là Lâm Kê.”

“Ở đâu?”

Anh cúp điện thoại.

Lâm Diêu đứng dậy, chỉnh trang tóc tai lại, bước ra ngoài

“Hung thủ lại gây án, địa điểm là tiểu khu Thanh Điền, tòa số 7, tầng 12, nhà 6-1

Lâm Diêu biết, người mà Lâm Kê nói đến, là người gửi video cho cô