Vật Thí Nghiệm Hoàn Mỹ

Chương 9

Cô ta cầm một khẩu súng màu bạc, họng súng chĩa thẳng vào Lâm Diêu, thần sắc hung tợn: “Làm sao cô biết Lục Âm đã chết?”

————————

Lâm Diêu nhìn lướt qua, thoáng một cái đã không thấy gì trước mắt nữa, chỉ nghe một giọng đàn ông cố kiềm nén: “Cô điên rồi sao? Bình tĩnh lại đi”

Giọng nói cực kì nhỏ, như ảo ảnh bên tai. Định thần lại, chẳng có ai cả. Cô nghĩ ngợi, sau đó ngồi vào xe, mở video giám sát lên mới phát hiện chỗ cô thấy Lục Sa tình cờ là một góc chết, có thể theo dõi được.

Khuôn mặt Lâm Diêu cứng đờ, cô day day thái dương, lái xe rời đi. Sau khi tới khách sạn, có nhân viên đến lái xe cô xuống tầng hầm

Lâm Diêu cầm chiếc laptop mini 9 inch vừa định vào phòng thì thấy một dáng người cao gầy dựa vào tường, nổi bật trên đôi mắt khẽ nhắm hờ là hai hàng lông mi cong vυ't như hai cánh quạt

Sát bên chân anh, con husky đang thè lưỡi, nhìn Lâm Kê khó hiểu, nó ngọ nguậy đầu, âm thầm chui ra khỏi dây dắt chó. Thấy động, nó lại thè lưỡi, nghiêng đầu nhìn về phía cô

Nó yên lặng đợi cô đi đến, vẫy vẫy đuôi, cọ vào chân cô, sau đó lại quay trở về đứng cạnh Lâm Kê, cọ cọ chân anh, kêu ư ử. Lâm Kê trợn mắt, liếc nó một cái, nó liền im lặng, giả bộ chui vào dây dắt, nhìn cô chằm chằm.

Lâm Diêu nhìn một người một chó, kinh ngạc vì cảnh tượng lúc này cứ như đã đi thất lạc từ lâu, xúc động đến mức ôm trán. Lâm Kê nhìn Lâm Diêu, đôi mắt đều tràn ngập ý cười, chỉ là khóe miệng vẫn cố kiềm chế không cong lên .

“Sao anh đến đây sớm thế? Tôi cứ nghĩ mai anh mới đến” – Từ lúc cô cúp điện thoại của anh đến giờ, chỉ mới hai mươi mấy tiếng

Lâm Kê yên lặng, khẽ nhìn Lâm Diêu: “Bởi vì anh là một người “đánh nhanh thắng nhanh”, thực ra anh đến đây được 3 tiếng 23 phút 48 giây. Anh có ít nhất là ba cách vào được phòng em mà không cần phá hỏng cửa”

Nhưng anh không làm. Anh vẫn đứng ngoài đây, trước mặt cô.

“Vì sao thế?”

Lâm Diêu bước đến, bảo anh tránh ra một chút. Cô quét thẻ, mở cửa

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, vẻ mặt vô cùng thản nhiên và thành thật: “Vì em sẽ không thích. Anh tôn trọng quyết định của em, em cho phép rồi anh mới vào”

Lâm Diêu bước vào, đầu óc đang căng như dây đàn liền thả lỏng, cô nhìn về phía Lâm Kê, khóe môi hơi cong lên. Dáng vóc cao lớn của anh đứng ngay cửa, khuôn mặt rất cương nghị nhưng ngũ quan khôi ngô tuấn tú lại khiến đường nét khuôn mặt có nét mềm mại dịu dàng.

Miệng anh nhếch lên: “Bây giờ, bà Lâm thân mến, bà có thể cho tôi và con husky này đặt chân vào phòng của bà không?”

Lâm Diêu phì cười, bỗng nhiên lại sửng sốt. Từ lâu cô đã không cười như vậy. Cô lui về sau mấy bước, khẽ gật đầu, cô nhìn Lâm Kê đang đút tay vào túi quần, ung dung bước vào. Anh chỉ đơn giản mặc áo trắng quần đen thôi, mang lại một khí chất thanh khiết lành lạnh, áo sơ mi cởi hai nút đầu, để lộ ra xương quai xanh sắc nét và chiếc cổ trắng như sứ

Con husky đi sau lưng Lâm Kê, kéo va li vào, đầu chui ra khỏi dây dắt chó, nhảy ra phía cửa, đóng cửa lại. Nó quay đầu nhìn Lâm Diêu, vẫy đuôi như đang chờ gì đó. Sau đó, thấy không được thứ nó muốn, nó liền dừng lại, hơi buồn buồn, nằm sấp xuống tại chỗ, cằm dán xuống sàn nhà, mắt chớp chớp, không phát ra tiếng động nào nữa

Lâm Diêu đỡ trán, thấy Lâm Kê đang ngồi trên ghế sô pha, cười nhàn nhạt: “Nó như một phiên bản khác của anh vậy”

Lâm Kê tối sầm, đưa mắt nhìn con chó ngốc nghếch.

Vì sao chứ?

Anh tự vứt vấn đề sang một bên: “Anh nghĩ sẽ không thảo luận vấn đề nhạt nhẽo này với em nữa”

Lâm Diêu suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho bên khách sạn đặt cơm. Sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Kê, nói: “Chỉ số IQ của husky thường thấp, còn hay tăng động nữa, có thể nuôi được như vầy thật sự cũng không dễ dàng”

Lâm Kê khẽ nhắm mắt, không nói tiếng nào. Lâm Diêu mở laptop lên, xử lý công việc, hơn nữa để chắc chắn, cô cần phải xem qua bản ghi chép của cục cảnh sát Maldives. Lần viếng thăm này đương nhiên là trong im lặng

Ngón trỏ cô lướt lướt một chút, thấy Lâm Kê đang cầm một thiết bị điện tử đa chức năng, đặc biệt có dò máy nghe trộm, đi vòng vòng trong phòng. Sau khi xác định không có vấn đề gì, anh mới mở va li, lấy ra một ít ống nghiệm, đèn cồn, cốc đong, cân, còn có một ít bột được xếp riêng rẽ.

Anh bắt đầu sắp xếp một chút, sau đó mới ngẩng đầu lên, gọi cô: “A Diêu, em cởϊ qυầи áo ra đi”

Đôi mắt anh trong veo, chân thành, không nhiễm một chút ý định cợt nhã nào. Lâm Diêu im lặng một lát, cởi nút áo sơ, để lộ chiếc áσ ɭóŧ màu tím nhạt. Viền áo tơ tằm hơi mỏng, ôm vừa khít vào làn da trắng nõn, hai bầu ngực được ôm vào, ở giữa là khe ngực hẹp và sâu.

Phía trên bên trái, dưới xương quai xanh, có một con bướm màu xanh đang vỗ cánh muốn bay

Lâm Diêu nhìn Lâm Kê, anh dùng bông gòn đã thấm cồn, sát trùng lên vùng da có hình con bướm, trên da có cảm giác lành lạnh, nhưng ánh mắt của anh thì ngày càng nóng, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên nặng nề.

Hai tai Lâm Kê đã đỏ ửng, giống như một thiếu niên chưa trải sự đời, nhưng anh là một người đàn ông có ý thức kiềm chế rất cao. Lúc mới gặp anh, cô nghĩ anh là một người cao ngạo lạnh lùng, thậm chí có chút quái gở, sau này mới biết, anh đối xử với cô toàn tâm toàn ý.

Nếu cô mất tích, anh sẽ đi tìm. Nếu cô không nhớ ra anh, anh cũng sẽ kiên trì chờ cô. Nếu cô gặp chuyện, ngay lập tức anh sẽ chạy đến

Một dòng an tâm mềm mại chảy lan ra khắp trái tim

Sau một lúc lâu, Lâm Kê đã đổi bông gòn mới, ngay chỗ vừa bôi thuốc, con bướm kia đã bị tẩy đi, lộ ra một chút dấu vết.

Lâm Kê lấy ống tiêm và thuốc gây tê

Lâm Diêu ngăn anh, ánh mắt kiên định: “Tôi không cần thuốc”

Lâm Kê gật đầu, đưa cho Lâm Diêu tờ rơi quảng cáo: “Chúng ta nên chọn tạm một căn”

Lâm Diêu cầm lấy, trong lúc Lâm Kê đang tiệt trùng dụng cụ giải phẫu, cô xem qua, có căn mô phỏng kiến trúc Âu Mỹ, cũng có những căn phổ thông, cũng có những căn dung hợp phong cách kiến trúc Trung Quốc cổ xưa và Trung Quốc hiện đại, trong đó có một khu vườn kiểu xưa được thiết kế nằm trên mặt hồ nước, làm cho Lâm Diêu rất rung động.

Ngay lúc cô đang xem tỉ mỉ kĩ càng cấu trúc căn nhà, Lâm Kê dùng dao phẫu thuật rạch da cô, đưa nhíp vào thăm dò

Dưới xương quai xanh truyền đến cảm giác đau đớn, Lâm Diêu cắn chặt răng, hoàn toàn đưa sự chú ý lên kiến trúc cổ kính kia, trán toát mồ hôi lạnh

Sau một phút đồng hồ, Lâm Kê lấy ra một thiết bị theo dõi được đặt dưới da. Nhìn thấy thiết bị nho nhỏ kia, cô mới hiểu lý do tung tích của mình luôn bị lộ. Chính là vì nó, mà cô không hề phát hiện

Đồng tử Lâm Diêu co lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Những chuyện vượt qua sự kiểm soát của cô, rốt cuộc là còn bao nhiêu chuyện nữa?

“*Beep beep*! “Cô dùng phương ngữ chửi thề một tiếng, Lâm Kê đang băng bó cho cô liền dừng một chút, sau đó lại tiếp tục

Cơn đau trên vai như đang châm biếm cô: “Nhìn đi, mày cố gắng như vậy, chưa bao giờ dám bỏ cuộc, mày không ngờ tới phải không?”

Còn không phải là cá trên mặt thớt sao, nghĩ người ta dễ bị khống chế à?

Thiên tài cái gì chứ? Chỉ là những tiêu đề bị giật tít thôi? Nữ thần cổ phiếu ấy hả? Là do may mắn câu được con cá lớn? Còn phóng viên nổi tiếng? Không phải do mấy người tự phóng đại tên tuổi của tôi hả?

Nhưng mà, trí nhớ của mày rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao mày không nhớ Lâm Kê? Vì sao mày bị mất trí nhớ của một tháng trước? Vì sao trong đầu mày lại có trí nhớ của Lục Âm?

Mày có thấy cảm thấy mọi thứ rối tung lên không? Tất cả những điều này là do mày vô dụng. Mày làm cho người ta bắt cóc mày, còn động chạm vào cuộc sống của mày! Thậm chí cuộc sống của mày, mày còn không làm chủ được

Sau khhi Lâm Kê băng bó xong, anh vừa mới rút tay lại, Lâm Diêu đã đấm một phát xuống ghế sô pha, ánh mắt vô cùng rét lạnh. Cô hất mạnh hai tay của Lâm Kê, đá bàn trà một cái, sau đó tự dưng lại ngồi xuống dưới đất, thọc mười đầu ngón tay lên gãi đầu, khuôn mặt tái nhợt. Cô ngẩng đầu, lạnh lùng cười nhếch môi: “Cái thế giới chó má gì thế này, quá sức dơ bẩn và kinh tởm, vì sao lại còn muốn sống ở đây chứ, vì sao không phá hủy nó luôn đi”

Phải phá nát cái thế giới này đi. Nó đối xử tệ với cô, tùy ý chơi đùa với sự sống của cô, khống chế cô. Hãy phá nát cái nơi không có một xu ý nghĩa này đi

Những thứ gọi là quy tắc, luật pháp, bộ máy nhà nước, tất cả chỉ là bản hợp đồng mà xã hội đại đa số người đặt ra để được yên ổn sinh tồn. Hợp đồng này cũng không mang lại lợi ích gì cho cô, việc gì phải tuân thủ nó chứ?

Aghhhhh ——

Trong lòng Lâm Diêu rống lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt, tiều tụy, cô mím môi, đôi mắt trống rỗng khiến cô héo úa

Cõi lòng cô như bị xé nát, đầu óc của cô, thần kinh của cô như bị nhấn chìm trong một biển hồ ồn ào. Trong cơ man ầm ĩ, cô nghe được một giọng nói vô cùng dịu dàng .

Anh nói: “Em không cần làm vậy, em đã làm tốt lắm rồi. Mặc dù như thế nào, với bất kì chuyện gì, em cũng hoàn thành nó một cách tốt nhất. Những điều đã xảy ra cũng không phải vô ích, quá khứ và hiện tại xảy ra một số chuyện cần làm rõ, cũng chẳng sao, A Diêu của chính ta là kiên cường nhất, cho dù là hoàn cảnh như thế nào cũng có thể đưa ra lựa chọn thỏa đáng”

Bả vai cô được ôm lấy nhẹ nhàng, đầu tựa vào một l*иg ngực ấm áp. Giọng nói bên tai như gợi nhớ một cơn gió mát, miên man rong ruổi trong đáy lòng đang bị vẩn đυ.c của cô

Lâm Kê nói: “Em thật sự rất giỏi, tuy anh hay nói em ngốc, nhưng so với những người khác thì em rất thông minh, là người có trí tuệ. A Diêu, em là niềm tự hào của anh, vì vậy em không cần cảm thấy tuyệt vọng, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, em cũng đừng lãng quên em còn có anh”

Những tiếng động ồn ào trong đầu dần dần nhỏ đi, không bao lâu sau cứ như vừa được một cơn gió mùa xuân trong veo gột rửa sạch sẽ, chỉ còn quanh quẩn giọng nói của Lâm Kê. Trong lòng cô cũng dần bình tĩnh lại

Lâm Diêu ngồi thẳng người lại, nghiêng đầu nhìn Lâm Kê, vẻ mặt phảng phất một nét hồn nhiên: “Anh nói thật chứ?”

Ánh mắt Lâm Kê mang theo tia mềm mại: “Thật! Bởi vì em rất ưu tú nên có rất nhiều người sùng bái em. A Diêu, em đừng khinh thường chính mình, cũng đừng phủ định bản thân “

Khóe mắt Lâm Diêu rưng rưng, cô khẽ nhắm mắt, một giọt nước mắt trượt xuống. Cô không thể tỏ ra yếu đuối, không thể bởi vì con đường khúc khuỷu mà trở nên rối loạn. Cô không thể để cho nỗ lực hàng ngày hàng đêm của mình thành dã tràng xe cát biển đông.

Một lúc lâu sau, cô mở mắt ra, cô đã trở lại là Lâm Diêu bình tĩnh, cơ trí, còn có chút lạnh nhạt.

Lâm Diêu ngẩng đầu lên, nở nụ cười nhạt với Lâm Kê: “Tôi thất lễ rồi”

Vừa nói xong, cô thấy Lâm Kê nhìn mình chằm chằm, anh còn thành thật nói: “Nếu như em muốn thông suốt đầu óc thì không cần xuất gia đâu. Ừ, cho dù em có xuất gia thì cũng chỉ bắt đầu là một tiểu ni cô thôi, anh thì không muốn làm hoà thượng”

Quác quác. . . . . . Lâm Diêu chỉ cảm thấy một đám quạ đen bay qua, cô như một mảnh lá rụng bay lả tả. Lạnh quá…..

Mọi thứ chuyển biến quá nhanh, cô không chịu nổi

Nhưng cô vẫn thuận theo Lâm Kê: “Được, không làm sư cô”

Lâm Kê thấy Lâm Diêu đã hoàn toàn bình tâm lại, liền nói sang chuyên khác: “Em đã chọn được căn nào chưa?”

Lâm Diêu lật tờ quảng cáo kia ra.

Lâm Kê nói tiếp: “Đúng đúng, phải có nước. Trước kia nhà của chúng ta là một biệt thự bên hồ, ở đây cũng phải có hồ”

Lâm Diêu: “. . . . . .”

Lâm Kê: “Phong cách kiến trúc phải có nét độc đáo đặc sắc, cảnh đẹp người vui”

Lâm Diêu: “. . . . . .” Đã có lựa chọn rồi còn hỏi cô làm gì?

Cô kéo tờ quảng cáo kia ra, kiến trúc vườn cây trên hồ này rất được, nhìn qua có chút cổ kính, vì sự kết hợp non nước mà khiến cho người ta cảm thấy “non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt” [1]

[1]

Nhìn Lâm Diêu lấy tờ quảng cáo kia ra, Lâm Kê cười cười: “Anh cũng thích cái này”

Vừa nói xong, Lâm Kê bắt đầu liên hệ số điện thoại trên tờ rơi, chuẩn bị thủ tục việc mua nhà. Lâm Diêu tinh thần thư giãn rồi, sau khi điều chỉnh lại thì tiếp tục mở laptop ra làm nốt việc. Cô xem trong hòm thư có email chưa đọc, cô nhấp vào, một video nhảy ra.

Một cô gái đầm đìa máu, chỉ mang một đôi găng tay màu đen bằng da thuộc, cầm một tấm bìa, trải dài phần lớn màn hình, trên đó có ghi mấy chữ:

“Gửi Diêu:

Không một ai có thể thoát đâu…

Cùng với hình ảnh đó là một giọng nói khàn khàn, trầm thấp vang lên: “Chào mừng cô trở về”