Vật Thí Nghiệm Hoàn Mỹ

Chương 8

Lâm Diêu bình ổn lại, nói: “Lâm Kê, thật ra tôi muốn nói, chị tôi, Lục Âm không phải mất tích mà chị ấy đã chết rồi. Tôi có kí ức của chị ấy, chứng kiến hết tất cả”

————————————–

Hai mắt trợn tròn, ánh mắt Lâm Kê toát lên vẻ đau thương. Anh há hốc, giọng nói khàn khàn, khô khốc: “Em có kí ức của Lục Âm sao?”

Giọng Lâm Diêu có chút thờ ơ: “Đúng, có ký ức của tôi, của chị ấy, từ khi cả hai sinh ra, lớn lên, đến….bây giờ”

Cô biết mình không thể nào thoát được, chỉ có thể bị cuốn vào chuyện này. Mà bây giờ, Lâm Kê cũng đã biết rồi, anh cũng sẽ bị cuốn vào. Có lẽ như vậy thì khoảng cách đến chân tướng sẽ càng gần. Nhưng cũng phải chấp nhận chuyện có thể anh sẽ không tin cô, hoặc nói không chừng sẽ cho là cô bị điên.

Lâm Kê nhíu mày, nhìn một bên giá sách, trong lòng đã có phỏng đoán mơ hồ. Anh cố trấn tĩnh trấn an Lâm Diêu như trước kia: “Chuyện này em đừng nói với ai, chờ anh đến”

Sau đó Lâm Diêu chợt nghe tiếng “Rầm”, sau đó là tiếng lật sách rất nhanh. Lâm Diêu còn chưa cúp điện thoại, vẫn nghe tiếng anh lật sách, anh cũng không bỏ rơi cô: “Diêu, đừng sợ”

Lâm Diêu nhìn dòng xe cộ đông đúc, ánh đèn rực rỡ, cô nhắm mắt lại, rồi mở bừng ra, ánh mắt sắc bén như chọc thủng màn đêm: “Từ trước đến giờ tôi không bao giờ có cảm giác đồng cảm hay tội lỗi với ai. Tôi cũng không có mối quan hệ thân mật với bất kì người đàn ông nào, cũng không có người thân, thấy người ta gặp nạn cũng không thương xót. Tôi vốn dĩ không có mối liên quan gì với thế giới này cả, vì thế, tôi không sợ. Có gì phải sợ chứ?”

Trong lòng Lâm Kê run rẩy, người con gái của anh chắc chắn đã gặp nhiều chuyện, nhưng anh không hề ở bên cô lúc ấy. Thâm tâm dâng lên một nỗi chua xót khôn xiết, làm anh cầm quyển sách cũng không xong

Anh lấy bình tĩnh, nói: “Diêu, chắc chắn là em không biết, lần đầu tiên anh gặp em, em đang ước nguyện ở tượng nữ thần tự do, sau đó em tung một đồng tiền xu, cười tít mắt. Lúc đó anh biết rằng, em là một cô gái nhiệt huyết, yêu đời”

“Có lẽ đã từng xảy ra nhiều chuyện, làm em quên đi bản thân mình, nhưng em đừng tuyệt vọng. Chỉ cần em đồng ý, anh vẫn luôn ở bên cạnh em”

Em không hề cô đơn.

Tay Lâm Diêu run lên, cô cúp điện thoại, hàng rào phòng vệ nháy mắt vỡ vụn. Dường như rất lâu rồi trái tim này không đập rộn như vậy, mũi cũng cay xè.

Cô vùi mặt vào hai chân. Nước mắt cô rơi khẽ khàng, một mảng quần jean thẫm lại. Bên bệ cửa sổ, một bờ vai nhỏ xinh run run lên

Đối với Lâm Diêu mà nói, mối quan hệ giữa cô và Lục Âm vốn không thể nói là tốt, liên hệ cũng chỉ là thói quen.

Mặc dù Lục Âm từng đối xử thiện ý với cô, nhưng ngoài việc chấp nhận điều đó, cô chưa từng đáp lại. Cho dù là Lục Âm làm gì, cô cũng không bao giờ nảy sinh cảm giác tình thân với chị ấy.

Vì thế, khi biết Lục Âm đã chết, điều đầu tiên cô nghĩ đến là xác thực phần kí ức kia có thật không, chứ không phải là xót thương cho cái chết của chị ấy. Để thủ phạm đền tội hay để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đối với cô hai chuyện này không khác nhau mấy

Nhưng Lâm Kê nói: “Em là một cô gái yêu đời tha thiết”

Cô gái yêu đời tha thiết sẽ làm gì? Các người đó có lẽ sẽ vui khi giúp đỡ ai đó, cũng có lẽ…. Nghĩ đến đây, Lâm Diêu ước tính thời gian, lướt lướt điện thoại, cô nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ

Hàng mi ướt đẫm càng làm đôi mắt đen láy của cô sáng hơn. Màn đêm càng thẫm màu, bên ngoài cửa sổ vẫn rực rỡ như trước. Trong bóng tối, mặt trời dần ló dạng ở đằng đông

Sáng sớm hôm sau, Lâm Diêu vừa buộc áo choàng tắm, vừa mở TV, tin tức vẫn đang phát bảng tin về án mạng một nạn nhân nữ, trẻ tuổi, thuộc tầng lớp trí thức, sống ở khu biệt thự Duyên Khê, xy112, chưa rõ động cơ gây án, cảnh sát đang điều tra. Chỉ có trang web của thông tấn xã Lỗ Tây đưa tin về thân phận và bối cảnh của nạn nhân – Diêu Tư Kì, đồng thời còn có một đoạn phân tích nguyên nhân cái chết của cô ta.

Mà hôm nay, Lâm Diêu thay một bộ đồ tây, mang giày cao gót, chính thức nhậm chức Tổng Giám đốc của thông tấn xã Lỗ Tây

Trong văn phong rộng lớn, phong cách bài trí đơn giản, một giọng tiếng Anh lưu loát vang lên: “Richard, tôi đã nhận lời mời, quay về Trung Quốc, tiếp nhận vị trí này. Để đáp lại, không phải nên nên nói cho tôi đây là ý của ai chứ?”

“Ok, cảm ơn anh. Anh biết không, tôi thực sự rất biết ơn anh, ở công việc phóng viên này, anh giống như thầy của tôi vậy. Nhưng tôi đã tiếp nhận vị trí này rồi, nhất định công tư rõ ràng. Richard, mặc kệ tổng bộ có đồng ý hay không, thời gian đi làm cũng như nội dung công việc, địa điểm đều do tôi tùy ý quyết định. Những việc tôi được giao phó, nhất định tôi sẽ hoàn thành, nhưng việc cá nhân tôi thì bất kì ai cũng không được xen vào”

Lâm Diêu ngồi ở bàn làm việc, nét mặt bình thản như không, hoàn toàn khác xa với người khóc lóc đêm qua. Cô tỉnh táo và tự tin, giọng nói của cô vượt ra khỏi lớp cửa dày: “Tôi chỉ làm partime thôi, nhưng hiệu quả nhất định sẽ như full-time”

“Cộc cộc cộc. . . . . .”

Lâm Diêu mới nói với Richard hai câu, tiếng gõ cửa liên hồi đã cắt ngang. Sau khi được cho phép, tổng biên của Lỗ Tây bước vào. Trong lời nói của Lâm Diêu vừa nói với Richard, rõ ràng cô có chút tự cao, nhưng nghĩ đến quá khứ huy hoàng của cô, đúng là không thể phản bác được gì

Lâm Diêu biết Uông Nhất Thành, năm nay anh ta ba mươi bảy tuổi, là sinh viên xuất sắc chuyên ngành Báo chí Truyền thông, tuy ngành chính của anh ta là Vật lí học, nhưng sau đó lại trở thành nghiên cứu sinh ngành Báo chí. Ở một nơi người Trung Quốc không được coi trọng, làm đến vị trí tổng biên cũng đủ biết năng lực của anh ta như thế nào

Lâm Diêu khẽ gật đầu, ý bảo Uông Nhất Thành ngồi xuống, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tôi cũng là người Trung Quốc. Anh biết ở đây người Trung Quốc không có nhiều ưu thế, anh phải cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn mới có thể đạt được lợi ích”

Cô vừa nói xong, quan sát anh ta, thấy anh ta đã bớt đề phòng cô hơn một chút, vẻ mặt cũng không ngưng trệ như trước. Cô nói với Uông Nhất Thành như vậy, như một người bạn, nhưng cũng đủ sức nặng, không cho anh ta xem nhẹ cô

Lâm Diêu nghe Uông Nhất Thành lễ độ cảm khái vài câu, sau đó đánh giá sơ lược công việc của anh ta, đề ra những điều anh ta thiếu sót, cần cải thiện. Cô nói: “Năng lực của anh thực sự rất xuất sắc. Như anh đã thấy, đất nước chúng ta đang phát triển, không bao lâu nữa, năng lực của chúng ta sẽ được đền đáp xứng đáng”

Chỉ với một ít câu nói, đã có thể thấy Uông Nhất Thành có chút đồng cảm với cô

Sau đó, Lâm Diêu triệu tập một cuộc họp, trước mười mấy người phụ trách các phòng ban, cô vẫn chưa đến mức nói mấy lời vô dụng, chỉ đơn giản là mấy câu về công việc của họ, sau đó còn nói kế hoạch và sắp xếp công việc của cô

Cuộc họp kéo dài tầm 5 phút, sau 5 phút đồng hồ này, mọi người như hạ một tảng đá trong lòng xuống. Bởi vì tạm thời, Lâm Diêu không có thay đổi nhân sự gì lớn

Nhưng mà, thành ngữ có câu, “thợ mới thì hăng, thợ già biết việc”[1]. Lâm Diêu đến đây, cũng không thể ngoại lệ. Vì nếu không “ba ngọn lửa lớn”[2] này, sẽ khó có người tin phục, khó tạo được lòng tin, chỉ có thể trông chờ vào sự may rủi

[1][2]

Đã vậy, ngoài lý lịch trước đây, Lâm Diêu chỉ là một cô gái hai mươi lăm tuổi, vẫn là một cô gái rất xinh đẹp.

Lâm Diêu đã châm ba ngọn lửa này xong chỉ trong buổi sáng. Bàn giao công việc, gặp tổng biên, họp, xử lý những công việc và tài liệu của người tiền nhiệm, sau một loạt công việc, Lâm Diêu ăn luôn bữa trưa trong văn phòng. Cô vừa định nghỉ ngơi, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.

Nhìn trên màn hình, là số điện thoại từ thành phố C.

Điện thoại vừa kết nối, giọng nói chói tai của Lục Sa ập tới: “Lục Diêu, làm sao cô biết. . . . .”

Cô ta còn chưa nói xong, Lâm Diêu cúp điện thoại

Điều cô muốn biết từ Lục gia, cô đã biết được, vì thế không cần phải liên quan đến nhau làm gì

Uông Nhất Thành phân công một trợ lý đến giúp cô – Bùi Lượng, sau khi giúp đổi họ lại cho cô, in lại danh thϊếp, cô định rời đi, bỗng nhớ đến cuộc điện thoại của Lục Sa, nghĩ ngợi một chút, mở sổ tay tìm một dãy số, sau đó gọi điện.

Điện thoại dường như được kết nối ngay lập tức, vẻ mặt cô ngay lập tức trở nên bi thương, như là cô đang cố nén đau thương, giọng nói khàn đặc như vừa khóc: “Hello, có phải là Cục cảnh sát thu đô Malé, Maldives không?”

Một tràng tiếng Anh lưu loát.

“Chị của tôi, em gái và chồng của chị ấy, cả ba người bọn họ đến đảo Maldives du lịch, sau khi trở về, chồng chị ấy và em gái bảo chị ấy đã mất tích rồi. Tôi nghe ở Maldives vừa phát hiện thi thể là nữ, tôi muốn hỏi một chút…. Ở mắt cá chân của thi thể, có một hình xăm hình con bướm không. . . . . . . Nếu vậy thì, trời ơi…………….”

Lâm Diêu dường như khóc không thành tiếng, giọng nói đầu dây bên kia, thở dài một tiếng: “Đúng là có, nhưng không chắc là chị của cô”

Lâm Diêu nức nở: “Tôi xem trên tấm hình phục dựng khuôn mặt trên tin tức, tôi vốn nghĩ là nếu mắt cá chân của thi thể không có hình xăm thì tôi có thể tự lừa mình, đây không phải lại chị ấy. Trời ơi… Không biết lúc đó chị ấy có đau đớn lắm không? Tôi vẫn chưa dám đọc nội dung….”

Giọng nói bên kia dừng lại một chút: “Nạn nhân chết vì bị đầu độc, trước khi chết có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đã bị tẩy rửa, không lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙. Khuôn mặt bị dao gọt trái cây rạch nát, hoàn toàn biến dạng”

Lâm Diêu che miệng: “Không biết là ai lại nhẫn tâm như vậy! Tội nghiệp ba mẹ tôi, họ còn chưa biết…….Tôi không dám nói. Tôi có thể xem thử báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo kết quả xác định ADN và hình ảnh hiện trường được không? Tôi sẽ mời chuyên gia lập hồ sơ điều tra, không thể để chị tôi chết không nhắm mắt vậy được……… Tro cốt của chị ấy tôi sẽ nói với anh rể đưa về. Hi vọng ba mẹ tôi không biết được chuyện này, vì dù sao họ cũng đã già rồi….”

Sau khi nói chuyện xong xuôi, Lâm Diêu cung cấp địa chỉ email, cúp điện thoại, vẻ đau khổ lúc nãy như tan vào hư không, như chưa từng tồn tại.

Đến giờ tan tầm như thường lệ, cô sửa sang lại tóc tai, Lâm Diêu vừa đi ra khỏi tòa nhà Lỗ Tây thì một cô gái vội vàng đi tới, Lâm Diêu lịch sự gật đầu chào hỏi, bỗng dưng cô ta vọt tới trước mặt, vẻ mặt kích động nói: “Diêu, tôi là fan của cô! Mừng quá, hôm nay tôi được gặp, cô có thể cho tôi xin chữ kí không?”

Lâm Diêu lờ mờ nhìn cô ta, cô gái không biết lấy đâu ra một quyển sách, bên trên có in ảnh chân dung của cô, bên trong là tuyển tập nội dung Twitter của cô .

Lâm Diêu cầm sách và bút, kí xong, đưa cho cô, khẽ nói: “Trầm Giai, hôm nay tôi đã xem bản tin của tôi, làm rất tốt”

Trầm Giai cười, vui mừng: “Cảm ơn Lâm tổng khích lệ”. Ngay lập tức, cô liền ủ rũ: “Nhưng hôm nay lúc tôi đi phỏng vấn, tôi mới biết Diêu Tư Kì thật sự chết rất thảm. Toàn thân bị đâm nhiều nhát, cả căn nhà đều đẫm máu. Tôi thấy có điểm gì đó quen thuộc, lại không thể nhớ ra”

Cô ta liền vỗ đầu một cái, la lên: “A, tôi nhớ ra rồi, chúng ta cũng từng đưa tin vụ án đặc biệt này. Nạn nhân đều là mẹ đơn thân, toàn thân cũng bị đâm nhiều nhát! Có phải là vụ án gϊếŧ người liên hoàn không?”

Vụ án gϊếŧ người liên hoàn? Lâm Diêu nhíu mày, Diêu Tư Kì bị gϊếŧ ngay ngày cô quay về, cũng ở khu biệt thự của Lục gia, cũng khéo trùng hợp quá đi. Cô cảm thấy không ổn. Cô gật đầu nói: “Ý tưởng rất tốt, sắp xếp lại tư liệu, viết một bài đi. Ngày mai đến phòng nhân sự làm hồ sơ, chuyển đến làm trợ lý của tôi”

Cô nói xong, không xem phản ứng Trầm Giai mà đi luôn. Một lúc lâu sau, mới nghe có người trêu ghẹo Trầm Giai: “Cô cũng biết tâng bốc quá đấy”

“Mồm cô thối quá! Diêu chính là thần tượng của tôi, vì cô ấy tôi mới học chuyên ngành Báo chí Truyền thông. Chúng ta cũng không phải đang ở trong rừng, cô google một chút, thành tựu của cô ấy sẽ dập chết cô ngay “

Giọng nói xa dần, Lâm Diêu cầm chìa khóa xe, hộ chiếu và túi xách và laptop xuống tầng hầm lấy xe. Vừa mới bấm remote mở cửa xe, Lục Sa xông từ phía sau ra.

Cô ta cầm một khẩu súng một bạc, họng súng chĩa thẳng vào Lâm Diêu, thần sắc hung tợn: “Làm sao cô biết Lục Âm đã chết?”