Bên trong phòng thẩm vấn.
“Họ tên?” – Một anh cảnh sát có làn da màu, nghiêm nghị cầm bút ghi chép. Anh ta nói tiếng Anh có chút pha với âm điệu địa phương vùng phía Tây Mĩ, khác với tiếng Mĩ thuần túy
“Lục Diêu.” – Người đang bị thẩm vấn sắc mặt có chút tái nhợt, hai mắt sưng húp, ánh mắt như nhìn vào khoảng không vô định.
“Tuổi?”
“25.” – Giọng nói của cô không lớn, dĩ nhiên còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Dường như cô không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cô quên mất là mình còn có quyền mời luật sư, cũng như quên luôn là nếu luật sư không có ở đây thì cô có quyền giữ im lặng.
“Giới tính?”
“Nữ.”
“Trình độ học vấn?.”
“MBA.”(tên viết tắt của chương trình Thạc sĩ Quản trị kinh doanh (Master of Business Administration – MBA)
“Tốt nghiệp trường nào?.”
“Đại học bang Pennsylvania.”
“Nghề nghiệp?”
“Phóng viên đặc biệt của Thông tấn xã Lỗ Tây”
Câu trả lời này làm cho anh cảnh sát da màu có chút kinh ngạc, tốt nghiệp MBA đại học bang Pennsylvania lại đi làm phóng viên, lại còn là phóng viên đặc biêt của thông tấn xã Lỗ Tây?
Anh ta có chút khó hiểu nhìn cô gái gầy yếu mà xinh đẹp với mái tóc đen thẳng. Không nghi ngờ gì nữa, cô gái ấy là một người Trung Quốc, còn là một cô gái Trung Quốc rất trẻ tuổi.
Nếu đã là người Trung Quốc, làm sao có thể dễ dàng trở thành một phóng viên ở đây, lại còn là phóng viên của thông tấn xã Lỗ Tây nữa?
Phải biết là phóng viên đặc biệt của thông tấn xã Lỗ Tây trên cơ bản là đóng quân ở bên ngoài để hoàn thành nhiệm vụ phỏng vấn chiến địa. Nói cách khác, cô gái gầy yếu trước mặt có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào lại là một phóng viên chiến trường.
Phóng viên chiến trường bao gồm nhiều ý nghĩa lắm
Điều này có nghĩa là cô ấy phải hoàn thành việc thu thập tin tức trong mưa bom bão đạn, ở giữa lửa đạn bay tứ tung thì phải báo cáo lại tình trạng giao chiến
Mặc kệ đối phương thuộc phe nào, tùy thời điểm mà có thể sát hại cô ấy để che giấu một việc nào đó mà cô ấy lỡ quay chụp được. Vì thế cô ấy muốn sống sót thì nhất định phải có những một loạt tố chất tâm lý: bình tĩnh, lý trí, gặp nguy hiểm thì không loạn, giỏi nắm bắt tình huống, phán đoán và phản ứng ngay tại chỗ.
Đương nhiên, để vượt qua thử thách thì tố chất thể lực cũng không thể thiếu, nhưng bây giờ anh chưa nhìn thấy điều đó ở cô gái này
Ánh mắt Lục Diêu bắt đầu có tiêu cự.
Cô nhìn anh cảnh sát da màu, ngón tay phải đặt ở trên mặt bàn nhẹ nhàng gõ gõ: “Anh có thể tiếp tục. Tôi tốt nghiệp chính quy JD (tiến sĩ Luật học – Juris Doctor), đã học qua 3 năm về Luật, tôi sẽ phối hợp điều tra với các anh”
Cô giải thích nguyên nhân không mời luật sư
Anh cánh sát khống chế lại tâm trạng, tiếp tục hỏi: “Khi vụ án xảy ra cô đang ở đâu ?”
“Ngay tại chỗ các anh phát hiện ra tôi.”
“Cô đến đó khi nào?”
“Không biết.”
“Vì sao lại ngủ ở ven đường bên ngoài hiện trường vụ án?”
“Không biết.”
Anh cảnh sát da màu trong lòng có chút tức giận, cô gái gầy yếu trước mặt lại là một người ngoan cố, sẽ không ngoan ngoãn phối hợp
Anh ta nén giận trong lòng, đặt văn kiện lên bàn, dự định hỏi lại một số vấn đề, làm cô thả lỏng, lợi dụng một số kỹ xảo trong lúc thẩm vấn để cô nói ra một ít manh mối có ít
“Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô, vì không biết nguyên nhân vì sao ngất xỉu bên đường, sau khi tỉnh lại lại trở thành nghi phạm, việc này đối với cô là quá vô lý. Vì thế cô có thể nói cho tôi biết những việc mà cô biết được không? Như vậy có thể loại bỏ được hiềm nghi, cũng có lợi cho cô”
Lục Diêu ngẩng đầu nhìn anh cảnh sát, anh ta rũ mi xuống, trán nhíu chặt, đây là trạng thái tức giận, nhưng khi anh ta nói chuyện lại tỏ ra vẻ chân thành mà nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như đang xem phản ứng của cô.
Kết luận rất rõ ràng, anh ta nói dối.
Lục Diêu có thể đoán được, người này thậm chí đã cho rằng, có lẽ cô chính là hung thủ.
Anh ta hy vọng rằng cô có thể thả lỏng, sau đó tìm được sơ hở trong lời nói của cô, sau đó dùng nó để ép hỏi tới cùng, chứng minh rằng cô là hung thủ.
Nhưng sóng lưng Lục Diêu vẫn thẳng tắp, hai mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nhìn anh ta: “Lúc tôi tỉnh dậy vừa đúng lúc các anh đến, những chuyện trước đây tôi hoàn toàn không biết gì cả. Ngày 16 tháng 2 lúc tôi đang trên đường về nhà thì bỗng có người bịt kín miệng mũi. Chuyện gần đây nhất mà tôi nhớ được chính là chuyện mà các anh đánh thức tôi”
Lục Diêu nói thật, cô không biết là ai bắt cô đi.
Hôm nay đã là ngày 16 tháng 3, cô không biết vì sao mà lại nằm ở ven đường mặc nguyên bộ quần áo của ngày hôm trước, cũng không biết làm sao mà đến được thị trấn nhỏ này, cách nơi cô ở 60 cây số.
Một tháng đã qua như có ai đó đã cướp lấy cuộc đời của cô, cô hoàn toàn không tìm thấy bất cứ điều gì cả. Mà trong trí nhớ của cô, ngoại trừ thiếu ký ức của một tháng qua, còn về một người nữa.
Nếu không phải cô ấy chắc chắn về những việc mình đã trải qua cùng với người đó bị thương trên chiến trường, sau đó còn lưu lại vết sẹo thì cô sẽ gần như không biết được mình chính là Lục Diêu.
Dĩ nhiên là anh cảnh sát da màu kia không tin tưởng lời của Lục Diêu lắm, bởi vì bác sĩ kiểm tra Lục Diêu đã nói, não bộ của cô không bị thương, khả năng mất trí nhớ không lớn.
Cho nên dựa theo lời nói của Lục Diêu, cô đã ngủ cả một tháng. Mà đây dĩ nhiên đây không thể là sự thật, ngủ cả tháng trời thì lấy gì duy trì trao đổi chất cơ thể cơ chứ?
Dù sao theo cách cô nói thì cô khẳng định mình không tự ăn cơm để bổ sung chất dinh dưỡng và năng lượng. Ngay lúc anh ta định ném ra câu hỏi tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên.
Anh cảnh sát da màu cầm sổ và bút đi ra mở cửa, thấy một người phụ nữ da trắng trung niên mặc cảnh phục đi đến khẽ nói: “Đúng lúc có một chuyên gia tâm lý tội phạm ở đây, vụ án đã được phá rồi, hung thủ cũng đã bắt được. Thả người đi.”
Anh cảnh sát kia nghe vậy có chút áy náy đối với Lục Diêu, sự áy náy càng dâng cao hơn khi anh ta tìm kiếm tên của cô trên Google. Anh thật sự không thể tưởng tượng được cô gái trước mặt đã tốt nghiệp thạc sĩ năm 20 tuổi, vào năm 22 tuổi trở thành nữ thần chứng khoán ở phố Wall, sau đó hoàn toàn biến mất trong 3 năm.
Vào đầu năm nay đã bùng nổ một tin mới về một phóng viên đặc biệt cực kỳ nổi tiếng là D. L. Yao. Lúc trước có tin đồn lúc còn trẻ người đó là thần chứng khoán, thế nhưng sau đó lại bỏ đi làm phóng viên?
Bây giờ anh cảnh sát da màu mới tin đây là sự thật. Mọi người đều biết rằng, thành danh khi còn trẻ ở phố Wall không được bao nhiêu người, nhưng chưa có ai từng bỏ việc đó để trở thành phóng viên chiến địa. Dù tiền lương phóng viên cao tới đâu cũng không thể bằng mức tiền đầu tư trước đây mà cô ấy từng làm.
Khi anh ta nói Lục Diêu có thể ra về, anh ta có chút lo lắng cho Lục Diêu, muốn đưa cô trở về. Cô nhàn nhạt nhìn anh ta, từ chối, cô cũng không cần loại hâm mộ và lo lắng chẳng ra sao này
Ngay lúc vừa mới bước ra khỏi cục một cách trống rỗng, anh cảnh sát kia lại chạy ra nói với cô: “Hey, từ từ, Dr[1] Lâm Kê vừa may ở cùng thị trấn với cô, chúng tôi đã bàn bạc với anh ta, anh ta đồng ý rằng sẽ đưa cô cùng trở về. Đây có lẽ là ý trời rồi, hiện tại cô vẫn còn chưa khỏe, cô hãy đồng ý đi, biết đâu trên đường lại có việc gì xảy ra thì sao? Dù sao ở đây mỗi ngày đều không ít chuyện lớn nhỏ phát sinh
[1]
Hai bàn tay cô đút lưng chừng trong chiếc quần bò rộng thùng thình bó lấy đôi chân nhỏ, Lục Diêu nhíu mày, sống lưng cô thẳng tắp dưới ánh mặt trời như được mạ một lớp ánh sáng xung quanh
Đang muốn từ chối, khi cô ngước mắt lên nhìn lại thấy một người cao gầy ngược chiều ánh sáng đi tới.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài một chiếc áo gi lê mỏng màu xám bạc, cùng một chiếc quần dài màu đen tinh tế. Dáng người anh cao to, vừa khít tạo thành tỉ lệ vàng 1:1.618[2], đạt tiêu chuẩn thẩm mỹ tốt nhất. Phía trên là chiếc cổ thon dài, Đường nét khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan sống động, tóc đen tuyền
[2]
Đến khi anh ta đến gần, Lục Diêu ngẩng đầu quan sát anh. Đôi mắt anh màu hổ phách anh là….. Lục Diêu cũng không biết anh là ai, anh cảnh sát gọi anh là Dr. Lâm Kê, nhưng vẻ ngoài của anh lại có nét phương Đông lẫn phương Tây, rất đẹp, không nói nên lời
Đây là một người đàn ông có vẻ ngoài đẹp quá mức, chiều cao theo cô đoán được thì anh ta tầm 1 mét 93, ít nhất thì cũng không thấp hơn 1 mét 90. Ánh mắt anh mang theo một vẻ trong suốt, nhưng loại trong suốt này có một sự xa cách lạnh nhạt, thậm chí toàn thân còn toát ra một vẻ cao quý.
Anh ta tuyệt đối ra không phải là tội phạm tâm lý biếи ŧɦái, càng không phải là một tên tội phạm phóng hỏa bạo lực, ….. Anh ta có thói quen duy trì khoảng cách với người khác, điều này chứng tỏ anh ta an toàn, ít nhất là đối với cô.
Cảnh tượng này dường như tùng khít với một cảnh tượng nào đó trong trí nhớ của cô, quen thuộc một cách khó hiểu. Lục Diêu nhẹ nhàng gật đầu, ánh nắng chiếu vào mắt cô khiến cô hơi nheo lại. Cô vươn tay trước mặt anh: “Làm phiền anh rồi”
Tay cô vốn trắng và sạch sẽ, không để móng tay, còn có một ít vết chai
Người đàn ông thấy tay của Lục Diêu, thoáng do dự, trong chớp mắt, trước cái nhìn kinh ngạc của người cảnh sát, anh ấy vươn đôi tay có những khớp tay thon dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Anh đánh giá Lục Diêu một chút, rũ mắt, đối diện cô, nhẹ nhếch khóe môi lên: “Đúng là phiền phức thật, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng”
Người cảnh sát da màu có chút xấu hổ và mơ hồ, anh ta nói với Lục Diêu: “Anh ấy biết nói tiếng Trung, hơn nữa trong nhà có nhiều người Trung Quốc.”. Sau đó người đàn ông nhìn anh ta một cái, cau mày nói: Anh vào được rồi”
Khi Lục Diêu ngồi trên chiếc SUV, cô mệt rã rời. Tài xế ở phía trước lái xe, vì thế anh và cô cùng ngồi ở ghế sau
Lục Diêu nhíu chặt mày, đầu óc dường như vẫn còn choáng váng. Cô ngả lưng ra sau, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng nhớ lại một tháng trước đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trí nhớ tốt của cô lúc này vẫn không phát huy được năng lực, trống rỗng vẫn là trống rỗng.
“Ba năm trước, vì sao em lại rời đi?” – Người đàn ông nhìn thẳng Lục Diêu, hỏi có chút kiềm chế, nhưng giữa chân mày vẫn có một tia tức giận.
“Vì sao bỏ đi mà không nói gì, anh tìm em đã ba năm rồi”
Lục Diêu nghe vậy, cảm thấy có chút kỳ quái, kinh ngạc nhìn anh: “Ba năm? Anh chắc chắn ba năm trước anh biết tôi?”
Anh nhíu mày: “Em. . . . . .”
Lời chưa kịp nói ra, đã bị Lục Diêu không chút ngại ngần cắt ngang. Cô cười nhạt: “Mặc kệ anh được ai bảo tới đây, tôi nói rõ cho anh biết, ai cũng vậy, không thể thao túng cuộc sống của tôi”.
Lục Diêu nhìn thẳng anh, đánh giá anh, phán xét anh. Lông mày anh nhíu chặt, khóe miệng trĩu xuống, anh đau lòng. Có vẻ như anh nhớ cô, nhưng trong trí nhớ cô hoàn toàn không có anh.