Việt Thù nói đau, ở trong phòng tắm bị hắn ch!ch đến gần như phát điên mà bỏ chạy, không thể làm gì khác hơn là lùi hai bước tiến một bước, đợi anh dưỡng thương xong rồi lại làm tiếp.
"Cục cưng, em dự định nói với cô ấy như thế nào?"
Việt Thù nhắm hai mắt, nằm ở thân dưới của hắn, giống như một con điếm bất đắc dĩ. Cái miệng nhỏ kia rất tham lam, chảy nước miếng hôn lêи đỉиɦ dương vậ.t to lớn của hắn, không chút nào giống như không chịu nổi như lời chủ nhân của nó nói.
Nhưng mà làm chồng, quả thật nên nhường vợ một chút, Thẩm Ngạn Khanh nghĩ.
Việt Thù ngậm miệng không đáp, Thẩm Ngạn Khanh cúi người, hắn so với Việt Thù cao lớn hơn một vòng, ngực nóng bỏng vừa vặn đến trước mặt Việt Thù, thân mật tiếp xúc như vậy so với gian da^ʍ càng làm cho Việt Thù không chịu nổi.
Đúng như dự đoán, Việt Thù đỏ mắt quay đầu, khàn khàn nói: "Tôi sẽ chia tay với cô ấy... Tôi không xứng đáng ở bên cô ấy nữa."
Ai có thể chấp nhận bạn trai mình nằm ở trên giường người khác bị ch!ch đây, dù là người này là người bản thân thích nhất.
Thẩm Ngạn Khanh nói: "Còn anh thì sao?"
Việt Thù cắn chặt môi, Thẩm Ngạn Khanh cũng không giận, ngược lại dừng dâʍ ɭσạи, giống như than thở, nói: "Việt Thù, tôi biết, em không thích đàn ông. Nhưng mà... nói thật, nếu như em đồng ý cùng tôi ở bên nhau, thì sao tôi có thể đối với em như vậy chứ? Yêu mà không có được, thằng đàn ông nào chịu được? Tôi thừa nhận, có thể du͙© vọиɠ của tôi em quả thật không chịu nổi... nhưng so với cái này, tôi sẽ cho em nhiều hơn, thứ tôi có, đều có thể cho em. Ở bên tôi, tôi sẽ luôn thương yêu em... hơn nữa, lúc không đau, em cũng rất thoải mái, có phải không?"
Hắn cụp mắt xuống gảy thứ mà mấy ngày gần đây ngay cả cứng cũng không cứng nổi của Việt Thù.
"Anh muốn tôi cùng anh ở bên nhau sao?" Việt Thù run giọng hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu, yêu thương hôn mi mắt anh, "Tôi yêu em"
Việt Thù giống như nghe thấy một câu chuyện cười lớn nào đó, trong mắt dâng lên hoang đường. "Tình yêu của anh, chính là khiến tôi không xuống được giường à? Ép tôi chia tay với bạn gái của mình?"
Thẩm Ngạn Khanh nói: "Hai người làm rồi?"
Hắn giống như vô tình hỏi, động tác cũng không dừng, nhưng Việt Thù bị hắn làm lâu như vậy, làm sao mà không nghe ra điềm báo trước khi mưa gió sắp tới, giọng nhẹ như muỗi nói: "Không có."
"Thật không có?"
"Tôi bị thương ở thắt lưng..." Việt Thù đau đớn nói, Thẩm Ngạn Khanh liếʍ liếʍ khóe môi anh, nóng ẩm chạm vào khiến anh cảm thấy toàn thân khó chịu. "Thắt lưng của tôi không thể hoạt động mạnh được..."
Thẩm Ngạn Khanh cười khẽ, tiếng cười rất phức
tạp, giống như khinh bỉ, giễu cợt và đầy ác ý. Hắn không thể nghĩ ra, làm sao một người đẹp yếu đuối và khiêu gợi như vậy, tại sao lại có can đảm nghĩ rằng mình có thể thỏa mãn một người khác?
Hắn có thể dễ dàng ngăn cản mọi phản kháng chỉ bằng một tay, nếu như ra tay thật, sợ rằng Việt Thù sẽ bị hắn sống sờ sờ mà đánh chết, ngay cả xương cũng sẽ yếu ớt không chịu nổi mà gãy.
Giờ đây toàn thân da thịt loang lổ, là kết quả mà hắn cực kỳ thương tiếc, nếu như bản thân thật sự uống một lượng thuốc kí©ɧ ɖụ© vừa đủ, chưa chắc bây giờ Việt Thù có thể bình yên nằm ở chỗ này.
Rõ ràng cũng đắm chìm trong du͙© vọиɠ, nhưng lại hoàn toàn không giống như những người bản thân đã gặp trước đó. Bọn họ thẳng thắn phóng đãng, vui vẻ mà ngồi ở trên người hắn, lắc eo và hông điên cuồng, cầu xin Thẩm Ngạn Khanh yêu thương bọn họ nhiều hơn nữa, lại nặng hơn chút, xin muốn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Mà người hắn nhìn trúng, người yêu bị giam cầm này, lại xấu hổ, nằm ở trên người hắn còn phải cố gắng chống người lên, không dám chạm vào cơ bắp nảy nở của hắn, ngay cả lắc lư eo cũng không chịu, còn khóc không để cho hắn hôn, bị làm đến quá nặng quá sâu, còn nức nở cầu xin hắn rút nó ra một chút.
Bị hắn bắn vào bên trong, còn không tình nguyện, giãy giụa muốn chạy trốn. Sau khi xong chuyện ôm anh vuốt ve an ủi, cũng là dáng vẻ cụp mắt muốn khóc, vừa làm nũng vừa lẳиɠ ɭơ.
Thật khó tưởng tượng Việt Thù là một người nhìn thì ấm áp nhưng lại hời hợt. Minh tinh có hình tượng như vậy Thẩm Ngạn Khanh biết không ít, nhưng ai cũng không có một mặt làm hắn thương tiếc như Việt Thù, có dáng vẻ khiến hắn bị mê hoặc như vậy.
Việt Thù càng không chịu cùng Tôn Nhạc Nhiên chia tay, hắn lại càng nghĩ biện pháp làm anh sụp đổ. Lúc giao hợp hắn nhún động một cái, Việt Thù liền theo đó mà lắc lư một cái. Hắn nhất định phải làm cho anh tỉnh táo, thấy rõ người cùng anh làʍ t̠ìиɦ rốt cuộc là ai, thấy rõ chồng anh rốt cuộc là ai.