Ban ngày luôn có cảm giác rất buồn ngủ, nhưng ban đêm lại tỉnh táo vô cùng. Việt Thù nhìn những đoạn mã đầy màu sắc trên màn hình, nhịn không được xoa xoa mày.
Gần đây vết thương ở thắt lưng có vẻ càng ngày càng nặng, nếu sai tư thế một chút sẽ đau nhức dữ dội, hình như xương bả vai cũng hơi bị lệch vị trí.
Nhóm đang giải quyết một bài toán về định dạng mẫu không hề dễ chút nào, người mới rất khó để làm được, cho nên chuyện này rơi trên những đàn anh đã có kinh nghiệm dầy dặn.
May mắn thay, Việt Thù được làm chung với một người có trình độ rất tốt, thậm chí nhiều lúc có thể ngang ngửa với Việt Thù, bởi vậy lượng công việc của anh cũng được giảm bớt.
Anh đứng lên duỗi người một cái, di động lúc này đột nhiên kêu vang. Lại có vấn đề sao, Việt Thù than nhẹ, cầm lấy di động.
Nhưng đó lại là một người mà anh không ngờ tới.
Thẩm Ngạn Khanh: "Cậu có ở nhà không?"
Đây là lần đầu tiên Việt Thù nhận được WeChat của Thẩm Ngạn Khanh, không nghĩ ra được vì sao anh ta lại hỏi như vậy, đành phải nhắn lại: "Tôi ở nhà, làm sao vậy?"
Anh đợi trong chốc lát nhưng đầu bên kia vẫn không đáp lại.
Một lúc sau chuông cửa vang lên.
Lúc này anh đại khái đoán được là Thẩm Ngạn Khanh tới.
Quả nhiên, vừa mở cửa ra, người đàn ông lập tức xuất hiện trước mặt anh, trên tay còn cầm một chai rượu.
Anh ta so với Việt Thù cao hơn một chút, nhìn từ góc độ này anh chỉ thấy Thẩm Ngạn Khanh cúi đầu đầy âm u, dường như không được vui vẻ cho lắm, dáng vẻ muốn dùng rượu giải sầu.
"Quà từ người hâm mộ tặng. Rất hiếm, cùng nhau uống nhé?"
Việt Thù nghiêng người để anh ta đi vào, cười nói: "Tôi không biết uống rượu. Anh cũng uống ít thôi, thứ này không tốt cho sức khoẻ chút nào, lần trước anh còn ngủ dưới lầu đấy."
Miêu Miêu vốn dĩ đang ngủ, khi thấy Thẩm Ngạn Khanh tới nó hung ác ré lên vài tiếng, nhanh chóng chạy vào trong phòng ngủ.
"Được."
Khác với phong cách ngắn gọn của những người độc thân như hắn, cũng có lẽ nguyên do là bởi vì làm việc ở nhà, nên nơi nào trông cũng rất nhẹ nhàng mang lại cảm giác hài hoà.
Nhưng mà... Nơi nơi đều có dấu vết của người phụ nữ kia.
Hắn đứng đưa lưng về phía Việt Thù, hít một hơi thật sâu.
Trong lòng vô cùng đố kị, dường như muốn đốt cháy linh hồn thành tro. Hắn không khống chế được bản thân đi tới xem phòng ngủ chính, nơi mà hắn chưa từng đi qua, Việt Thù có phải ở nơi đó ôm người phụ nữ kia, có phải giao hoà với nhau ở trên chiếc giường đó.
"Làm sao vậy?"
Thẩm Ngạn Khanh rũ mắt, nói: "Mèo chạy vào đây rồi, không sao chứ?"
Việt Thù à một tiếng, cười nói: "Không sao cả, ở bên trong đó có ổ của Miêu Miêu. Nó sẽ không tuỳ tiện trèo lên giường."
Thẩm Ngạn Khanh gật đầu, nhìn Việt Thù câu nệ ngồi lại đây.
Kỳ thật, vào đêm gặp nhau đầu tiên hắn cũng không nhớ được Việt Thù là ai. Chỉ cảm thấy trong lúc mơ hồ có người nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt hắn, đưa hắn về nhà, một muỗng lại một muỗng đút canh giải rượu cho hắn.
Lúc ấy hắn say khướt bước xuống giường đi loạn, lại không cẩn thận đè lên lưng của người đàn ông, nghe thấy người này rêи ɾỉ kêu lên một tiếng.
Thẩm Ngạn Khanh lập tức cứng.
Trong giấc mơ người kia vô cùng dịu ngoan tiếp nhận hắn. Nhưng khi vừa tỉnh, lại chỉ thấy có một mình hắn nằm ở trên giường, dưới chăn không hề có chút dấu vết nào. Cảm giác trống rỗng lập tức bủa vây lấy hắn, hắn hỏi trợ lý, anh ta chỉ nói người kia cũng ở nơi này nhưng không để lại tên.
Tìm một người không phải việc khó, rất nhanh trợ lý đã đưa tư liệu về người thanh niên kia cho hắn.
Việt Thù, một nhà phát triển thuộc công ty công nghệ, gia cảnh rất tốt.
Nhưng điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là khi hắn nhìn thấy ảnh chụp của Việt Thù.
Người thanh niên có làn da trắng nõn khác thường, mái tóc màu nâu, một hai sợi tóc tinh nghịch rũ xuống trên vầng trán mịn màng, nhưng nét mặt lại ngượng ngùng, lông mi dày dặn, mũi cao thẳng, hai cánh môi hơi mím lại.
Mặc dù có vẻ ngoài xuất chúng nhưng lại mang tới cho người ta cảm giác mỏng manh yếu ớt tuỳ thời đều muốn chạy trốn, giống như một bông hồng đẫm sương mai mọc sai nơi, quả thực không hợp nhau.
Thẩm Ngạn Khanh là minh tinh, đã gặp qua rất nhiều người xinh đẹp, nhưng không có lấy một người khiến hắn tim đập nhanh như vậy.
Hắn bỗng nhiên có một loại mong muốn vô cùng cấp bách đó là muốn gặp lại anh, nghe giọng nói của anh, để anh chạm vào trái tim đang điên cuồng đập trong l*иg ngực hắn.
Mong nuốn này kéo dài trong một thời gian dài, hắn không có lý do gì để đi gặp Việt Thù cả, vào ban đêm dươиɠ ѵậŧ của hắn lại trướng đau giống như đang oán trách hắn vì sao không tìm được người chân chính thuộc sự sở hữu của nó.
Không có thuốc nào cứu được, Thẩm Ngạn Khanh nghĩ.
Đại khái đây gọi là nhất kiến chung tình!