Tôn Nhạc Nhiên đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc sau đó cầm lấy túi của mình không quay đầu rời khỏi văn phòng, trong miệng còn đang ngâm nga một bài hát, tâm trạng vui vẻ.
Mấy cô gái làm việc cùng không khỏi hâm mộ nhìn Tôn Nhạc Nhiên, nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp: "Tôi thật hâm mộ chị Nhạc Nhiên. Bà xem, ngày nào bạn trai chị ấy cũng tới đón... Lớn lên còn xinh đẹp như vậy."
"Đấy đều là số mệnh rồi!" Đồng nghiệp liếc mắt nhìn cô một cái, xoa xoa cổ, theo cửa kính nhìn xuống dưới, quả nhiên chiếc xe kia mỗi ngày đều tới đón Tôn Nhạc Nhiên, người đàn ông đó cẩn thận đỡ đỉnh đầu giúp cô.
"Chẳng qua, đàn ông ấy à, nào có đáng tin cậy. Tôi thấy bạn trai cô ấy bề ngoài tốt như vậy, sau lưng không biết đang làm chuyện gì đâu..."
Gần đây Tôn Nhạc Nhiên xác thực vui sướиɠ vô cùng, cô mới theo đuổi được Việt Thù, lại mười phần mừng rỡ khi phát hiện ra minh tinh mà mình đang đu - Thẩm Ngạn Khanh và bạn trai của mình Việt Thù ở chung một tiểu khu! Càng khiến người ta hưng phấn hơn là, Việt Thù hình như còn có chút giao tình với Thẩm Ngạn Khanh. Cơ hội tốt như vậy làm sao cô có thể buông tha, cho dù cô có năn nỉ vô dụng thế nào thì Việt Thù vẫn đồng ý cho cô dọn vào trong nhà anh.
Cô đã suy nghĩ một vạn phương pháp để tạo ra cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên.
Tuy rằng yêu tha thiết Thẩm Ngạn Khanh nhưng Tôn Nhạc Nhiên cũng biết người bạn trai Việt Thù mới là đối tượng thích hợp với mình nhất.
Gia cảnh của Việt Thù cũng rất tốt, không có áp lực kinh tế, tính tình cũng mềm nhẹ bình thản, mọi việc đều suy nghĩ cho cô trước. Bởi vì cô hay phải đi công tác, thế nhưng Việt Thù cũng chưa bao giờ oán hận lấy nửa câu, đối với cô vô cùng dịu dàng. Càng quan trọng hơn là tuy rằng không đẹp trai bức người như Thẩm Ngạn Khanh nhưng bề ngoài của anh cũng rất đẹp, đứng ở trong đám người được xem như vô cùng chói loá.
Nghĩ đến chuyện hiện tại cô lại có liên hệ với hai người đàn ông này, Tôn Nhạc Nhiên không nhịn được sự ngọt ngào trong lòng, trên môi hiện lên ý cười.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Việt Thù đang lái xe. Sườn mặt anh nhu hoà, mũi cao môi mỏng, đôi mắt màu hổ phách, làn da tinh tế, một chút cũng không giống những người đàn ông trung tuổi dầu mỡ trong công ty.
Việt Thù đang đi làm ở một công ty IT, tuy rằng hiện giờ đang thịnh hàng 996, nhưng bởi vì kỹ thuật và trình độ cao nên được cấp trên chấp thuận cho làm việc ở nhà, chỉ cần đến 8h là được.
Đối với tiền lương cũng tương đối phong phú.
Tôn Nhạc Nhiên gặp được Việt Thù trong một lần công ty tổ chức liên hoan. Lúc ấy cô liếc mắt ở trong một đám có cuồng thâm mắt thấy được anh, Việt Thù vai lưng đĩnh bạt, khuôn mặt đẹp đẽ, đeo tai nghe trầm tư ngồi bên cạnh bàn.
Sau đó cô thành công thêm được WeChat, mỗi ngày đều quan tâm tình hình gần đây, phát hiện Việt Thù tuy rằng nhìn lạnh lùng nhưng kỳ thật lại là người vô cùng mềm mại. Anh nuôi một con mèo, sẽ nấu cơm, hơn nữa còn đọc rất nhiều sách, mặc kệ Tôn Nhạc Nhiên nói cái gì Việt Thù đều có thể tiếp lời. Khi bọn họ cùng nhau ra ngoài, Việt Thù cũng rất biết cách chăm sóc cô.
Cùng Việt Thù ở bên nhau, cô lập tức trở thành người được bạn bè làm cùng công ty hâm một nhất.
Nhưng mà, khi ở bên Việt Thù cô cũng không phải không có đắn đo. Mặc dù mọi thứ của anh đều tốt, cũng cho cô tiêu tiền không tiếc, nhưng lại không muốn cùng cô tiến thêm một bước. Tuy sống chung với nhau nhưng Việt Thù lại nhường phòng ngủ cho cô, tự mình đến phòng ngủ phụ dành cho khách.
Lý do là buổi tối anh phải thường xuyên tăng ca viết số liệu sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô. Đến nỗi không muốn phát sinh quan hệ còn bởi vì eo của anh trong khoảng thời gian bị thương này không thể dùng lực.
Hơn nữa eo bị thương cũng chỉ là vấn đề cần chút thời gian, Việt Thù đã sớm nói cho cô biết, bởi vậy cô không có cách nào oán trách được. Nhưng nếu ở cùng một chỗ rồi, Tôn Nhạc Nhiên cũng hoàn toàn không sốt ruột.
Bọn họ đỗ xe trong gara dưới tầng hầm, Tôn Nhạc Nhiên bước xuống khoác tay anh, thân mật nói: Việt Thù, hôm nay anh có nhìn thấy đại minh tinh kia không?"
Việt Thù đáp: "Không có, hôm nay anh không ra ngoài."
"Anh ở nhà nhiều không thấy buồn chán à." Tôn Nhạc Nhiên có chút không vui, nhưng cũng biết được tình hình công việc của Việt Thù: "Đừng cố gắng quá sức được không, anh đã rất lợi hại rồi."
Việt Thù khẽ cười.
Anh xoa xoa tóc Tôn Nhạc Nhiên, cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, bên trong có một người đàn ông cao lớn cường tráng đang đứng, tây trang phẳng phiu, tóc chải chuốt gọn gàng không chút cẩu thả, đôi mắt sâu thẳm mang theo sự lạnh lùng hơi cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì, trong nháy mắt thấy cặp tình nhân này, một tia sáng kỳ dị xuất hiện dưới cặp kính kia.
Việt Thù không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được anh ta, anh gật đầu chào hỏi đối phương.
Quen biết Thẩm Ngạn Khanh là chuyện tình cờ. Hôm ấy đêm khuya, anh ở nhà đã lâu nên có chút buồn chán cho nên mới dắt mèo đi dạo.
Ở trong tiểu khu này cũng có vài con chó mèo hoang, anh cũng thường xuyên tới cho chúng thức ăn, khi tới đó lại phát hiện có một người đàn ông nằm trên ghế dài người nồng nặc mùi rượu, thân hình cao lớn, mang mũ và khẩu trang không thấy rõ mặt.
Việt Thù cho chó mèo ăn xong, phát hiện người đàn ông kia vẫn còn nằm ngủ ở đó, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ vào người muốn gọi anh ta tỉnh lại, hỏi xem địa chỉ ở đâu, vừa lúc trợ lý của Thẩm Ngạn Khanh đi tới, hai người liền hợp lực đưa anh về nhà.
Lần thứ hai gặp mặt là ở trong công ty của Việt Thù. Vào thời điểm đó công ty đang phát triển một trò chơi thực tế ảo muốn mời Thẩm Ngạn Khanh tới để mở rộng tuyên truyền.
Với tư cách là một nhân viên kỹ thuật, Việt Thù cũng tham gia vào bữa tiệc mừng ra mắt trò chơi này. Thẩm Ngạn Khanh lại nhận ra anh ở trong đám người, lén nói cảm ơn.
Bởi vậy Việt Thù có ấn tượng không tệ với người đàn ông này.
Nếu anh biết trong tương lai mình sẽ bị đối xử khủng khϊếp như thế nào, chỉ sợ anh nhất định sẽ hối hận vì sao ngày đó mình lại cho Thẩm Ngạn Khanh nhiều hơn một cái liếc mắt.