Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 2 - Chương 7: Say rượu

Ngu Tuế bất giác rụt vai, định ngồi dậy thì bị cái đuôi chặn lại. Nàng nhanh chóng từ bỏ kháng cự, để mặc nó.

Khương Trạch Dụ hài lòng nhìn kha khá vết thương trên lưng nàng biến mất, khẽ quét đuôi lên trên ấy

như đang trấn an.

Ngu Tuế nhanh chóng bị sự dịu dàng này dỗ ngủ mất. Hôm sau nàng dậy, phát hiện tất cả phi tần hậu cung biến mất, trong cung chỉ còn lại mỗi Hoàng hậu thật.

Rốt cuộc Ngu Tuế có thể ngủ xế đẫy giấc, sau đó ngây ngốc cả ngày, thỉnh thoảng cùng đám cung nữ học cách sửa sang hoa cỏ, ăn này uống kia, cuộc sống trôi qua rất thảnh thơi.

Hôm nay biên cảnh Đông Lăng truyền tin thắng trận, tướng quân trở về được Bệ hạ mở tiệc nghênh đón, Ngư Tuế là Hoàng hậu nên cũng tham dự.

Vị trí chủ nhân bữa tiệc vẫn dựng bình phong che thánh nhan Thiên tử. Ngu Tuế ngồi cạnh Khương Trạch Dụ, nhìn quần thần mời rượu y. Khương Trạch Dụ điềm nhiên nâng ly, nhưng trong đó chỉ là trà lài thanh đạm.

Thấy Ngu Tuế nhìn chằm chằm ly của mình, Khương Trạch Dụ nghiêng đầu thì

thầm với nàng: “Say rượu hỏng việc.

Là một con hồ ly không uống được rượu à? ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ngu Tuế gật gù, sau đó làm một hơi cạn sạch ly rượu.

Khương Trạch Dụ nhìn nàng, phát hiện Ngưu Tuế là một cao thủ thấy rượu ngon thì nốc hết ly này đến ly khác, càng uống càng hăng. Quần thần bên dưới cười nói rôm rả, khen tướng quân lần này thắng trận trở về, ca tụng quân vương biết cách quản lý đất nước v:

Ngu Tuế chỉ xem họ là phông nền, vẫn tập trung đấu đá với đám rượu cung nữ bê lên.

Khương Trạch Dụ bất lực khuyên: “Uống ít thôi, rượu. mạnh đấy.”

Ngu Tuế một khi đã uống thì hoàn toàn không nghe khuyên can, lắc đầu uống tiếp.

Khương Trạch Dụ mỉm cười nhìn nàng uống hết ly này đến ly khác, mắt long lanh sóng nước, môi thắm đỏ kiều điễm.

Bên dưới có đại thần uống hăng quá bắt đầu lỡ lời, bước ra khỏi hàng quỳ xuống giữa sân, dập đầu với Khương Trạch Dụ kêu: “Bệ hạ! Chỉ trong vòng chưa đến một tháng mà hậu cung xảy

ra không biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ, đây là điềm gở ạ”

Có đại thần trách cứ: “Sắp đến Đại lễ sắc phong Hoàng hậu rồi, sao ông lại nói thế!”

Đại thần phản đối Ngu Tuế tức giận gào lên: “Hoàng hậu? Ta thấy ả là Yêu hậu thì có! Một vũ cơ dùng yêu pháp mê hoặc Bệ hạ phong ả làm Hoàng hậu, có thể thấy dã tâm ả lớn nhường nào!

"Vừa vào điện Phượng Loan ở đã khiến hậu cung không yên ổn, liên tiếp xảy ra chuyện, bây giờ phi tần người chết kẻ bị thương, chỉ còn mỗi mình nàng! Thế còn chưa đủ chứng tỏ ả dùng yêu pháp sao?”

Ngu Tuế ôm ly rượu nghiêm túc lắng nghe, nghĩ bụng quả nhiên là vấn đề giai cấp.

Thân phận vũ cơ là một cái tội, người ta cảm thấy nàng không xứng mới vu cho nàng là yêu quái.

Bệ hạ nhà ông mới là yêu quái thì có.

Ngu Tuế hừ khẽ một tiếng, nhấp môi uống rượu.

Tiếng hừ khế này vọng tới tai Khương Trạch Dụ, y vươn tay xoa đầu Ngu Tuế.

Đám người bên dưới vốn luôn chú ý đến mọi động tác của hai vị chủ nhân sau bình phong, thấy Bệ hạ xoa đầu Hoàng hậu thì bầu không khí chợt căng thẳng khác thường, có đại thần bị áp lực quá còn hoảng hốt đến đổ mồ hôi lạnh ướt trán, suy đi nghĩ lại xem nên theo phe nào mới không đắc tội ai.

Khương Trạch Dụ thong dong hỏi: “Khanh bảo Hoàng hậu của cô là Yêu hậu?”

Câu này xét về phương diện nào đó kể cũng không sai.

Đại thần bi phẫn nói: “Xin Bệ hạ nhìn rõ mọi chuyện! Hãy nghĩ lại, chớ bị ả Yêu hậu này mê hoặc!”

Khương Trạch Dụ nghe vậy thì cười. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sở trường Sở Tỉnh Nghi cũng bước ra khỏi hàng tâu: “Bệ hạ, gần đây quỹ đạo sao rất quái gở, giờ mà cử hành Đại lễ sắc phong e là không ổn, xin Bệ hạ dời ngày cử hành.”

Ngu Tuế nghe xong cũng ngộ ra, đám đại thần này không muốn cử hành Đại lễ phong Hậu, chỉ cần không cử hành Đại lễ thì dân gian sẽ không biết Bệ hạ nước Đông Lăng đã có Hoàng hậu, biến thành danh không chính ngôn không thuận.

Nhưng Khương Trạch Dụ nào chịu nghe họ.

Đừng nói là y đã sớm nhìn thấu kịch bản của đám đại thần, mấy kẻ nhiệt tình nhất chẳng qua được Vô Tương Hầu sai khiến, muốn ngăn Ngu Tuế trở thành Hoàng hậu của y.

Bấy giờ bầu không khí bữa tiệc vô cùng căng thẳng, tất cả mọi người đều dừng đũa.

Đám đại thần không muốn bị vạ lây cúi gằm mặt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, âm thầm khẩn cầu thời gian trôi thật nhanh.

Chỉ có Ngu Tuế là vẫn dám uống hết ly này tới ly khác. Khương Trạch Dụ chẳng hề hoang mang hỏi: “Không ổn chỗ nào?”

Sở trường Tinh Nghi đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác, nói hàng loạt những từ ngữ mà người không rành chiêm tinh chẳng thể hiểu được để nhấn mạnh mối nguy hiểm, khiến không ít người nghe xong sợ hãi, cứ như thể giờ mà cử hành Đại lễ phong Hậu là sẽ mất nước ngay. Họ lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống gào lên “Xin Bệ hạ nghĩ lại!”

Khương Trạch Dụ lia ánh mắt khinh thường đến chỗ Vô Tương Hầu đang bình tĩnh thong dong, cười hỏi: “Vô Tương Hầu thấy thế nào?”

Vô Tương Hầu thầm giật mình, không ngờ sẽ bị điểm danh, gã ngước mắt nhìn Ngu Tuế sau tấm bình phong một cái rồi đứng dậy tâu: “Thần cảm thấy nếu Sở Tinh Nghi đã nói những ngày gần đây không tốt lắm, mà chuyện lớn như phong Hậu không thể qua loa, vẫn nên đợi ngày lành tháng tốt a”

Ngu Tuế ngẩng đầu, nhìn Vô Tương Hầu đầy căm ghét.

Cái nhìn này chọc cười Khương Trạch Dụ, y lại đưa tay xoa đầu nàng, tiện thể lau rượu dính bên khóe miệng cho nàng.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Sở trưởng nói xem hôm nay có phải ngày lành tháng tốt để cưới vợ chăng?”

Sở trưởng Sở Tỉnh Nghi sợ y muốn cử hành Đại lễ phong hậu ngay lập tức, bèn đáp bừa: “Hôm nay các chòm sao. bị mây đen che khuất, ánh sáng tối tăm, rất kị cưới hỏi”

Khương Trạch Dụ nghe xong, cười nói: “Thế thì Vô Tương Hầu phải cảm tạ cô rồi.”

Mọi người sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu Tân đế có ý gì, y nói: “Hôm nay đáng ra là ngày Vô Tương Hầu nghênh cưới công chúa Hề Ninh.”

Mặt Vô Tương Hầu biến sắc, Sở trưởng Sở Tinh Nghi lập tức căng thẳng, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.

“Ta còn nhớ mấy tháng trước, người chọn ngày cưới cho Vô Tương Hầu và công chúa Hề Ninh cũng là Sở trưởng, nhưng vừa rồi khanh lại nói hôm nay rất ky cưới hỏi.” Khương Trạch Dụ khẽ lắc đầu, sau đó ngẩng lên, nhìn Sở trưởng Sở Tinh Nghi với ánh mắt buồn thương, “Chắc khanh cũng biết mình vừa phạm tội khi quân.”

“Bệ hạ” Sở trưởng Sở Tinh Nghi quỳ rạp xuống, hoảng hốt van xin, “Bệ hạ thứ tội, thần nhất thời quên...”

“Quên là thất trách, sao cô có thể giao Sở trưởng Sở Tinh Nghi cần độ tin cậy cao. cho một người dễ dàng thất trách phạm lỗi được?” Khương Trạch Dụ nói với giọng thất vọng, khẽ thở dài, “Khanh khiến cô thất vọng quá.”

Ánh mắt Sở trưởng Sở Tinh Nghi lộ vẻ tuyệt vọng: “Bệ hạ”

Khương Trạch Dụ ra lệnh: “Giải đi, kể từ hôm nay, Sở Tinh Nghi do Phó sở trưởng tiếp quản.”

Phó sở trưởng vừa được Khương Trạch Dụ thăng chức lập tức bày tỏ lập trường kiên định, bước ra trước phản bác hết những lời Sở trưởng cũ vừa nói, cuối cùng kết luận: “Chiếu theo quan sát thì ba ngày sau chính là ngày cực lành.”

Đám đại thần ban nãy hùa theo Sở trưởng cũ rối rít xin tha: “Bệ hạ thứ tội! Thần nhất thời hồ đồ!”

Tâm trạng Khương Trạch Dụ rất tốt, mặc kệ bọn họ, nắm tay Ngu Tuế đã uống say khướt đứng dậy dỗ: “Ba hôm nữa lại uống tiếp, tối nay uống thế đủ rồi.”

Ngu Tuế uống đến nhũn cả chân, suýt thì ngã xuống nên nắm tay Khương Trạch Dụ rất chặt. Y cười một cái, bế thốc nàng lên.

Khương Trạch Dụ hỏi: “Say à?”

Ngu Tuế chối: “Đâu có.”

Nàng vùi mặt vào khuôn ngực ấm nóng của Khương Trạch Dụ, khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướиɠ thoải mái, cảm giác sung sướиɠ không rõ vì đâu này khiến nàng thậm chí còn muốn lăn lộn.

Vô Tương Hầu ở dưới nhìn Khương Trạch Dụ bế Ngu Tuế đi ngay trước mặt gã thì tức giận ném ly rời khỏi đó, tối nay chẳng những kế hoạch ngăn cản Đại lễ phong Hậu thất bại hoàn toàn mà gã còn bị Tân đế công khai mỉa mai trước mặt nhiều người như thế.

Gã cực kỳ tức tối, sát ý càng đậm thêm.

Khương Trạch Dụ bế Ngu Tuế đến tận điện Phượng Loan, lúc đặt nàng lên giường thì bị nàng níu cổ không buông, y bèn nằm xuống ngủ cùng nàng luôn.

Tên thái giám và đám cung nữ rất thức thời không quấy rầy họ.

Khương Trạch Dụ vuốt ve mái tóc dài mát rượi như tơ lụa khiến người ta thích không muốn rời của Ngu Tuế, cúi đầu khẽ ngửi, trên người nàng vẫn còn mùi rượu.

Y cười hỏi: “Trước kia hay uống à?”

Ngu Tuế nhớ rõ nữ chính nguyên tác vì gã khốn nạn kia mà thường xuyên uống rượu tìm say, nhưng nàng ngậm chặt miệng không nói, dù sao Khương Trạch Dụ cũng không thể nghe được nàng nghĩ gì. Nàng ngẩng đầu lên, va phải cằm Khương Trạch Dụ, đầu hơi váng vất bèn vùi xuống như cũ, rúc vào hõm vai Khương Trạch Dụ rầu rĩ nói: “Bệ hạ biến hình đi.”

Khương Trạch Dụ hỏi: “Biến thành gì cơ?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ngu Tuế: “Biến thành hồ ly.”

Khương Trạch Dụ híp mắt: “Thích hồ ly à?”

Ngu Tuế: “Thích cái đuôi.”

Khương Trạch Dụ khẽ cười.

Y hỏi bằng giọng dụ dỗ: “Thích mỗi đuôi thôi à?”

Ngu Tuế kiên nhẫn ừ một tiếng.

Động tác vuốt tóc nàng của Khương Trạch Dụ khựng lại, nở nụ cười có phần bất đắc dĩ, lót cái đuôi trắng dưới gáy nàng làm gối.

“Còn thích gì nữa?” Y lại kiên nhẫn hỏi tiếp.

Ngu Tuế như tự hỏi rồi đáp: “Thích hồ ly”

Khương Trạch Dụ tiếp tục hỏi: “Hồ ly gì?” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hồ ly gì? Trắng đi, mà hình như cũng có cả đỏ, thế thì đỏ pha trắng. Ngu Tuế nghĩ gì nói đó, Khương Trạch Dụ kiên nhẫn hỏi nàng rất nhiều, câu nào cũng nhận được đáp án.

Nhưng hôm sau khi Ngu Tuế tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ lúc mình uống say đã nói gì.

Nàng nằm trên giường ngây người suốt buổi sáng, chỉ nhớ mình đã uống đến mức không đứng nổi, được Khương Trạch Dụ bế về, sau khi về đến nơi y còn biến thành hồ ly cho nàng xem.

Được rồi, hồi ức đến đây là hết, không thể nghĩ tiếp.

Coi như không có chuyện gì xảy ra là được.

Buổi trưa, đến lúc Khương Trạch Dụ tới dùng bữa Ngu Tuế mới dậy.

Khương Trạch Dụ trêu nàng: “Vẫn chưa tỉnh rượu à”

Ngu Tuế đáp: “Tỉnh rồi ạ.”

Khương Trạch Dụ đưa chén canh giải rượu cho nàng, Ngu Tuế ngoan ngoãn uống sạch, im bặt không nhắc gì tới chuyện tổi qua, Khương Trạch Dụ cũng không, chỉ là trong bữa cơm thì làm như thờ ơ hỏi: “Tối nay thích mấy cái đuôi nào?”

Ngu Tuế ngớ người, ngẩng đầu lên nhìn Khương Trạch Dụ đang cười sâu xa: “Tối qua Hoàng hậu bảo hai cái không đủ.”

“Bệ hạ..." Ngu Tuế bất giác nhớ lại một số hình ảnh không đẹp cho lắm, lại nghe y cười nói, “Nàng thích nghịch mấy cái đuôi cũng được, miễn là nàng chịu được."

Ngu Tuế lặng lẽ đưa chén canh giải rượu cho Khương Trạch Dụ, “Bệ hạ, sau này thần thϊếp xin hứa sẽ không uống say nữa ạ.”

Ngài cũng uống rồi tỉnh táo giùm ta đi nhé.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Khương Trạch Dụ không từ chối, đón lấy chén canh giải rượu uống hết.

Ngu Tuế bị Khương Trạch Dụ trêu suốt một ngày, đến tối nàng nằm trên giường tự an ủi bản thân, không sao, đời người chóng vánh lắm. Sau đó lúc Khương Trạch Dụ hỏi nàng thích mấy cái đuôi, nàng thoải mái báo một con số.

Khoảng cách đến Đại lễ phong Hậu lại gần hơn.

Cùng ngày, áo Phượng phải mặc được đưa tới cho Ngu Tuế thử, lâu rồi nàng mới bận thế, suốt một ngày hết thử quần áo lại chọn trang sức v.v... đến tối đã mệt đến độ nằm nhoài ra bàn, đợi Khương Trạch Dụ tới cùng dùng bữa.

Nàng không chờ được Khương Trạch Dụ song lại thấy cung nữ nôn nóng bẩm báo: “Nương nương, không hay rồi, Bệ hạ bị đâm!”

Ngu Tuế nghe tin thì ngỡ ngàng, thầm nghĩ tên thích khách nào mà to gan không thiết sống đến độ đi ám sát Khương Trạch Dụ vậy. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Nàng ngáp một cái, dụi mắt, thoạt trông buồn ngủ rũ rượi nhưng chẳng thấy sốt ruột lo lắng gì cả khiến đám cung nữ bên cạnh nhìn mà ngơ ngác.

Ngáp xong, Ngu Tuế mới đứng dậy. Nàng không nói gì cũng không viết gì, nhưng đám cung nữ lại hiểu ý dắt nàng đi tìm Khương Trạch Dụ.