Thập Niên 70: Hiệp Nghị Dưỡng Oa

Chương 6: Lần Đầu Gặp Gỡ!

nhóm dịch: bánh bao

Tô Anh nói: “Không phải hôm nay chú hai em muốn tới đón các em sao?”

“Vậy để chú Hai đến nhà khách đón đi.”

Hàn Hâm Tinh khó khăn lắm tìm được một người mẹ hợp tâm ý, thế nên dính vào không muốn tách ra.

Tô Anh ôm Hàn Hâm Tinh đến hàng ghế sau xe, nói: “Lát nữa chị sẽ đi căn cứ nghiên cứu khoa học tìm ba Xán Xán, em và anh trai về nhà chú Quý chờ chú hai nhé.”

Hàn Kinh Thần ở bên kia xe, nhỏ giọng hỏi Cố Tri Nam, “Có phải Dì Tô muốn ly hôn với anh trai cậu không?”

Cố Tri Nam trong lòng khó chịu, “Là sao?”

“Vậy sau này cậu ở cùng anh trai, hay là đi với dì Tô?”

“Tớ không biết.”

Cố Tri Nam thật sự không biết, theo lý thuyết cậu bé nên đi theo anh trai, nhưng từ nhỏ cậu bé đã lớn lên cùng Tô Anh, cậu bé gọi cô là chị Tô Anh, còn có Xán Xán không gọi cậu bé là chú, mà là cậu.

Tuy rằng trên huyết thống có quan hệ thân thiết với anh trai, nhưng về mặt tình cảm sẽ nghiêng về chị Tô Anh và Xán Xán hơn.

Hàn Kinh Thần thở dài, tỏ vẻ người lớn vỗ vỗ bả vai Cố Tri Nam, hai người cùng nhau rơi vào tay bọn buôn người, cũng coi như là anh em hoạn nạn có chung.

“Người anh em à, tớ sẽ không quên cậu đâu, chờ cậu được dàn xếp ổn thỏa ở căn cứ nghiên cứu khoa học, thì nhớ qua nhà tìm tớ chơi nữa nhé, sau này tớ sẽ theo chú hai ở trên đảo.”

Cố Tri Nam càng khó qua.

Tô Anh hỏi Cố Tri Nam, “Còn nhớ số điện thoại của đơn vị anh trai em không?”

Cố Tri Nam gật đầu, chị Tô Anh mất trí nhớ không còn nhớ rõ gì cả, đến căn cứ có lẽ cũng không nhớ rõ anh trai trông như thế nào.

Thật ra cậu bé cũng không nhớ rõ, trước đó chỉ từng xem ảnh anh trai trước khi ra nước ngoài.

Cậu bé ghi lại số điện thoại của đơn vị anh trai mình.

Tô Anh dùng điện thoại của nhà khách gọi tới, không đợi nhân viên bên kia gọi người, chỉ nói cô là người nhà Cố Thành Phong, nửa giờ sau đến căn cứ, phiền hãy thông báo cho Cố Thành Phong ra đón một chút.

...

“Đến cơ sở nghiên cứu khoa học hết ba đồng.”

Chị gái nhân viên bán vé canh giữ cửa xe, hỏi rõ điểm đến, bảo Tô Anh mua vé.

Tô Anh lên xe buýt mới phát hiện mình lại xảy ra vấn đề rồi, trên người cô không có tiền.

Dị thế lấy vật đổi vật, nơi này không giống thế, ở đây có đồng tiền chung, đến thế giới này mới một ngày cô còn không quen lắm.

Cô bị bắt cóc một lần, tiền tài trên người bị cướp hết, giấy chứng nhận ở khách sạn và tiền đều là cậu cảnh vệ giao nộp, giờ phút này trên người cô không có một xu nào.

Tô Anh xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không có tiền, không đi xe nữa.”

Đang chuẩn bị xuống xe, một đồng chí mặc quân phục ở phía sau sải bước đi tới trước, mua vé cho Tô Anh.

Tô Anh ngửa đầu nhìn, người đàn ông hai mươi lăm sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người rắn chắc, chiều cao ít nhất cỡ một mét tám, chính khí lẫm liệt, đây là khí phách chỉ sau khi bộ đội rèn luyện mới có.