Bẫy Người Về Dinh

Chương 46: Như vậy cũng được nữa hả?

Hai vợ chồng Tần Xu – Thẩm Cố nán lại Đông Thành một tuần, mặc dù đều dành hầu hết thời gian ở khách sạn nhưng cũng đã ghé những địa điểm du lịch nổi tiếng nhất gần đó. Hơn thế Tần Xu đã mua cho hai bên nội ngoại rất nhiều quà cáp.

Ở lượt về, đa số hành lý đều được chuyển phát nhanh, ngoại trừ một chiếc hành lý nhỏ chứa những vật dụng thiết yếu của hai người. Gần đây, Thẩm Cố có thể một tay đẩy năm cái va li dễ như bỡn nhưng Tần Xu vẫn bị chứng say xe tra tấn. Về tới nhà, Tần Xu lảo đảo, ngầy ngật trèo lên giường đánh một giấc.

Khi thức dậy, Tần Xu hơi đói, Thẩm Cố hiện không có ở trong phòng. Cô mang dép ra ngoài tìm cái gì bỏ bụng, thấy Thẩm Cố đang đứng nghe điện thoại bên ngoài ban công.

Thẩm Cố nghe động tĩnh phía sau, anh quay lại. Thấy Tần Xu, Thẩm Cố bỏ điện thoại xuống, nói với cô: “Là mẹ gọi, quà của em đã tới nơi rồi, cả nhà rất thích nên muốn nói chuyện với em”.

Thời gian qua Tần Xu và Thẩm Cố “chồng tới vợ lui” giúp nỗi sợ ba mẹ chồng đã gần tan biến hết, cô bước tới nhận điện thoại, đưa lên tai, thân thiết đáp: “Dạ con nghe mẹ”.

– Sao Xu dậy sớm thế, còn đau đầu không con? – Bà Tang Hàm Hạ vẫn dịu dàng như mọi ngày.

Tần Xu giữ điện thoại, ngồi xuống sô pha: “Mẹ yên tâm, con đã ngủ nhiều rồi nên không còn đau đầu nữa”.

Bà Thẩm bảo: “Ba mẹ rất thích quà của con nhưng con phải đi xa, còn bị tàu xe hành hạ. Lần sau đi chơi con không cần mua quà, con vui vẻ là được rồi”.

– Mẹ thích quà là niềm vui của con – Miệng Tần Xu ngọt như mía lùi.

Bà Thẩm cười: “Ba mẹ cũng rất mừng khi Cố cưới được con, ngày mai Xu có rảnh không, ba mẹ rất muốn gặp con”.

Tần Xu ngẩng nhìn hỏi ý kiến Thẩm Cố, anh ngồi bên cạnh nên đã nghe mẹ hỏi.

Thẩm Cố xua tay biểu thị mình không có thời gian, anh mới thông báo cho Tần Xu về chuyến công tác ngày mai.

Tần Xu tiếp nhận câu trả lời: “Mẹ, ngày mai Thẩm Cố đi công tác rồi, anh ấy không có ở Nam Thành”.

Bà Thẩm gạt phăng: “Kệ nó, nó chẳng liên can gì hết. Mẹ nhớ con, ngày mai hai mẹ con mình cùng tâm sự, đi shopping, làm đẹp. Mẹ vẫn luôn muốn được đi mua sắm với con gái cưng, mẹ trông mong ngày này lâu lắm rồi”.

Tần Xu gật đầu: “Dạ, con cũng muốn đi shopping với mẹ, sáng ngày mai con qua liền”.

Bà Thẩm hồ hởi: “Không cần đâu con gái, con cứ ngủ thoải mái, khi nào dậy hẵng sang mẹ. Hôm trước con có bảo thích ăn bánh đậu xanh[1] với bánh gạo anh đào[2], để ngày mai mẹ làm cho ăn nha”.

Bánh đậu xanh

Bánh gạo anh đào (Bánh mochi anh đào)

– Con cảm ơn mẹ.

Bà Hàm Hạ đáp: “Xu không cần khách sáo với mẹ như thế”.

Tần Xu cúp máy, mặt tươi như hoa khoe với Thẩm Cố: “Mẹ bảo muốn gặp em, mẹ nói ngày mai khi em về mẹ sẽ nướng bánh cho ăn.”

Thẩm Cố ừ, đáp: “Anh nghe rồi”.

Tần Xu: “Mẹ còn nói kệ anh, anh chẳng quan trọng, chỉ cần em về là được”.

Thẩm Cố bẹo gương mặt trắng nõn của vợ đang đắc ý, giọng nói mang theo nụ cười: “Bây giờ em là báu vật của nhà anh, chẳng ai yêu anh cả”.

Tần Xu cười khanh khách, ôm cổ Thẩm Cố, không chút đứng đắn: “Đừng buồn, bổn cung sẽ yêu ngươi”.

Thẩm Cố vòng tay quanh eo nhỏ, một tay nâng cằm Tần Xu lên hôn: “Nương nương định yêu thần thế nào?”.

Tần Xu cười phá lên, gỡ tay Thẩm Cố trên eo mình: “Đừng nghịch, em đói bụng, em muốn ăn”.

Thẩm Cố bị bộ dạng hờn dỗi của Tần Xu chọc cười, nâng mặt vợ hôn hít một hồi mới buông ra, dắt cô xuống nhà và hỏi cô muốn ăn gì.

Rạng sáng, vệ sinh cá nhân xong, trong khi Thẩm Cố chuẩn bị xuất phát thì Tần Xu vẫn còn ngủ. Chuyến công tác này kéo dài bốn ngày, hai vợ chồng phải tách ra sau một thời gian gắn bó thì rất không nỡ, anh muốn đưa Tần Xu đi cùng nhưng cô say xe rất nghiêm trọng, đi theo thì tội lắm.

Thẩm Cố khom lưng hôn môi bà xã, Tần Xu đang mơ mơ màng màng bị anh hôn cho tỉnh, tuy chưa tỉnh táo nhưng cô đã ngửa đầu phối hợp với anh.

Thẩm Cố xoa đầu Tần Xu, hôn bao nhiêu cũng không đủ, anh nói: “Ôm anh một cái đi, anh phải đi rồi”.

Tần Xu nghe thế, ngái ngủ ôm eo Thẩm Cố, dụi mặt vào lòng anh.

Thẩm Cố cúi đầu nhìn vợ: “Em sao vậy?”.

Tần Xu im lặng.

– Nhớ anh hả?

Tần Xu thừa nhận: “Em không muốn anh đi”.

Thẩm Cố cười: “Hôm qua em nói không muốn anh ở nhà, em ở nhà một mình sẽ càng thả ga sao?”.

Tần Xu ghé vào lòng Thẩm Cố, hít một hơi căng mùi Thẩm Cố, nuốt những nghẹn ngào về: “Không được cười em”.

Thẩm Cố vỗ lưng Tần Xu, dỗ dành: “Ngoan nào, anh giải quyết xong việc sẽ về sớm, rồi mua quà cho em nữa. Vợ có muốn quà không nè?”.

Tần Xu đắm chìm trong nỗi buồn xa Thẩm Cố bốn ngày: “Không phải về sớm mà là về ngay, anh không được chậm trễ dù chỉ một giây”.

– Được, anh sẽ làm hết công suất để về ngay. Anh sẽ nhắn tin, gọi video cho em ngay khi rảnh.

Lúc này Tần Xu mới buông eo Thẩm Cố, lui vào chăn khẽ ngáp một cái, thư thả khoát tay: “Thế anh đi đi, khi về đừng quên mua quà cho em đấy”.

Thẩm Cố mỉm cười bộ dạng “không sao cả” ngượng ngùng để che giấu chân tình của Tần Xu, anh ghé vào tai cô: “Anh đi nhé”.

– Ừ.

– Anh đi thật đó.

Tần Xu nhắm mắt: “Anh nhanh chân lên cho em ngủ”.

Thẩm Cố véo mũi Tần Xu: “Đúng là cô vợ lắt lép”.

Thẩm Cố vừa rời khỏi, Tần Xu đã tỉnh hẳn. Cô nằm trên giường hơn nửa tiếng, sau đó đứng dậy rửa mặt, trang điểm rồi nhắn tin bảo tài xế đánh xe đến chờ ở dưới tầng.

Lần về nhà chồng này hiển nhiên thoải mái hơn trước vô cùng. Ông nội và ba đã đi câu cá, nói nhất định bắt con cá tươi nhất về nướng cho Tần Xu ăn, còn bà Thẩm đang nướng bánh trong bếp nên Tần Xu vào phụ bà.

Bà Thẩm thấy con dâu về sớm, nghĩ Tần Xu ngại ngủ thêm, bà cười quở: “Con bé này, về nhà mà câu nệ thế làm gì, bảo ngủ thêm cũng không chịu”.

Tần Xu giải thích: “Hôm nay anh Cố đi công tác, anh ấy dậy sớm nên con tỉnh luôn, không ngủ lại được”.

Là người từng trải, bà Thẩm hiểu cảm giác của Tần Xu bây giờ, hai đứa mới bên nhau một thời gian, xa một ngày là bịn rịn.

Bánh gạo trong lò vừa chín, bà Thẩm rút một khay ra trước mặt con dâu: “Con ăn thử một miếng xem, bánh mới ra lò là ngon nhất đó con”.

Ngay miếng đầu, Tần Xu đã bắt đầu khen nhưng không hề cố ý thổi phồng, tay nghề của mẹ chồng quả thật xuất sắc hơn tiệm bánh trên phố.

Ăn cơm trưa ở nhà chồng, ngoại trừ ông nội, ba mẹ Thẩm Cố còn có ba mẹ của Thẩm Hạo Bác, tuy gia nghiệp đồ sộ nhưng mối quan hệ anh – em trong nhà rất hòa thuận, không xảy ra tranh chấp tài sản.

Cơm nước xong xuôi, bà Thẩm bỏ chồng ở nhà một mình, đưa Tần Xu đi shopping.

Trang sức – làm đẹp – quần áo là chủ đề muôn thuở của phái đẹp, bà Hàm Hạ và Tần Xu đều là tiểu thư ngậm thìa vàng tiêu tiền không chớp mắt, ở phương diện mua sắm, mẹ chồng và nàng dâu đều chung chí hướng.

Thế nhưng hiện tại Tần Xu đang thiếu tiền mặt, để mẹ chồng trả tiền còn xấu hổ hơn.

Song studio nhỏ của Tần Xu vẫn chưa đem lại lợi nhuận, mỗi tháng Thẩm Cố chỉ chu cấp 200 ngàn, cô không đủ tiền để thanh toán.

Tần Xu ngồi ở ghế đệm nhìn mẹ chồng rút thẻ trong ví, cô đảo mắt, khoác tay bà: “Mẹ, chúng ta mua nhiều thế này mà mẹ không gọi ba đến thanh toán sao?”.

Bà Thẩm khó hiểu: “Ba con trả tiền gì?” – Ông ấy cũng chẳng có một xu dính túi.

Tần Xu nhân cơ hội mách lẻo: “Mỗi lần con đi shopping, món nào trên 200 ngàn là phải gọi anh Cố đến tính tiền ạ”.

Bà Thẩm hiểu hàm ý trong lời Tần Xu, bà cau mày: “Nó hạn chế tiền tiêu của con à?”.

Tần Xu giả vờ giả vịt: “Dạ không hẳn, anh Cố vẫn đối xử tốt với con lắm, mỗi tháng anh cho con 200 ngàn tiêu tùy ý. Nếu con tiêu vượt mức đó thì anh sẽ khóa thẻ lại, nếu vẫn muốn mua thì gọi điện cho anh Cố, anh ấy đến tính tiền giúp”.

Bà Thẩm cả giận: “Dám phát cho con mỗi tháng 200 ngàn, nó muốn tạo phản à? Ở nhà ta chỉ có phụ nữ phát tiền cho đàn ông, chưa từng có chuyện hoang đường thế này. Con gái, con yên tâm, mẹ bảo vệ con”.

Bà Thẩm lập tức gọi cho con trai, lầm bầm: “Đúng là con cái ngỗ nghịch”.

Nhanh chóng có người bắt máy, bà Thẩm mắng con ào ào: “Con hành xử kiểu gì vậy? Từ khi nào mà nhà ta ra nông nỗi chỉ chu cấp cho con dâu 200 ngàn? Con bận bịu cả ngày bên ngoài làm gì để ngay cả vợ cũng không nuôi nổi?”.

Vừa nghe là Thẩm Cố đã biết Tần Xu mách mẹ: “Mẹ, Xu có ở với mẹ không?”.

Bà Thẩm nắm chặt tay con dâu, tức tối: “Thế nào, con còn cả gan uy hϊếp con dâu nữa hả?”.

Bà vỗ mu bàn tay con dâu: “Bé Xu đừng sợ, nó dám bắt nạt con, con cứ dọn về nhà với mẹ”.

Tần Xu nịnh nọt: “Mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ nhất nhất luôn”.

Đầu dây bên kia Thẩm Cố nghe giọng của Tần Xu, buồn cười: “Xu, anh mở khóa thẻ cho em rồi, em muốn quẹt bao nhiêu tùy ý”.

Tần Xu ngỡ ngàng: “Hồi nào, anh đừng giả vờ trước mặt mẹ”.

Thẩm Cố thanh minh: “Em quẹt thử là biết anh không hề lừa em”.

Ngày Tần Xu thổ lộ trái tim của mình, Thẩm Cố có nói mình đã mở khóa thẻ cho Tần Xu nhưng vì khóc lóc thảm thiết nên Tần Xu không nghe, vẫn cho rằng thẻ mình đang bị khóa”.

Tần Xu đưa thẻ cho nhân viên quẹt thử, đúng là thanh toán được thật.

Cô ngại ngần nhìn mẹ chồng, vốn định dựa hơi bà để Thẩm Cố mở khóa thẻ, không ngờ Thẩm Cố đã mở từ khi nào.

Cô không kìm được niềm vui trong lòng.

Sau khi hỏi tội, tuy phát hiện là hiểu lầm nhưng bà cũng không áy náy. Bà thẳng tay cúp máy, cười hỏi Tần Xu: “Con vẫn tốt với Cố như vậy sao?” – Con dâu dễ dỗ quá, dỗ thì dỗ, việc gì phải kiểm soát chi tiêu.

Trước mặt mẹ chồng, Tần Xu không dám nhận mình ẩm ương, ngượng ngùng cúi đầu.

Bà Thẩm hãm hại Thẩm Cố như con không đẻ: “Tất cả thu nhập của ba con đều do mẹ quản, một tháng phát cho ông ấy 100 ngàn”.

Tần Xu kinh ngạc như phát hiện một thế giới mới.

Như vậy cũng được nữa hả?