Editor: Red
Beta-er: LalaliAn.
Bà cụ nhà họ Lâm đã chết.
Thi thể của bà được phát hiện ngay tại chỗ mà tôi nhìn thấy bà vào ngày hôm qua. Hai tay bị cắn xé đến mức máu thịt lẫn lộn, lỗ chỗ trên khắp cánh tay còn lộ ra từng mảng xương trắng ởn. Máu thịt đỏ tươi dưới da trộn lẫn với sắc trắng gai người, cảm giác tởm lợm đến nỗi khiến tôi buồn nôn không thể chịu được.
Thế nhưng, trên gương mặt bà ấy, lại nở một nụ cười thỏa mãn kỳ dị.
Trên người bà không tìm thấy dấu hiệu giãy dụa gì cả, nếu không nhìn vào cánh tay của bà ấy, thì cả người cứ giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu vậy. Nguyên nhân dẫn đến cái chết là bị mất máu quá nhiều.
Cảnh sát chỉ tiến hành kiểm tra qua loa, rồi đưa ra kết luận "Vì một vài sự cố ngoài ý muốn nên bà ấy té xỉu, sau đó bị chó hoang cắn đến chết."
Miệng vết thương đó rõ ràng không phải là do chó cắn!
Nhưng tôi chỉ đứng yên lặng bên cạnh mà ngẩn ngơ nhìn một thoáng, ngoại trừ phải tin vào điều đó thì không còn lựa chọn nào khác. Xin hã𝘆 đọc 𝘵𝗋u𝘆ện 𝘵ại { 𝑻𝗋Um𝘵𝗋u𝘆ện﹒vn }
Tôi cảm thấy rất hối hận, nếu sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế này, thì ngày hôm qua tôi đã hỏi thăm bà ấy một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Chắc không phải là do bà ấy tự cắn bản thân mình đấy chứ?
Không có khả năng, chuyện này quá hoang đường. Nếu bà ấy tự ăn chính mình, lẽ nào không cảm nhận được một chút đau đớn nào hay sao? Trái lại gương mặt thế mà còn có vẻ rất thỏa mãn, nghĩ lại toàn thân tôi đều cảm thấy không ổn, dựng hết cả tóc gáy.
Không thể nào. Chắc chắn không thể nào có chuyện ấy đâu...