Nhật Ký Si Hán

Chương 6

Chương 6

“Cô ấy hỏi, vì sao mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mình. Bé ngốc ạ, thế giới rất nhỏ là vì anh muốn gặp em. Ngày đầu tiên Bình An làm bạn gái mình.”

Mấy hôm sau, hầu như ngày nào Bình An cũng có thể bắt gặp bóng dáng của Lâm Tông Nghĩa trong sân trường.

Cậu tìm phòng học ở khu giảng đường, cậu ăn cơm ở canteen, hay là cậu chạy bộ trên sân vận động.

Nói chung, sau khi quen Lâm Tông Nghĩa, Bình An mới cảm thấy hóa ra thế giới nhỏ như vậy.

Mỗi lần hai người chạm mặt cơ bản chỉ có vài giây ngắn ngủi, dài nhất cũng không quá 2 phút. Lúc tản bộ ánh mắt thoáng giao nhau; lúc tìm phòng học Lâm Tông Nghĩa thấy cô khóe miệng nhếch lên ý cười; thân mật hơn nữa chỉ có lúc xếp hàng giờ cơm trưa, Lâm Tông Nghĩa luôn đứng sau cô, giúp cô ngăn hàng người chật chội.

Bữa sáng vẫn đều đặn xuất hiện ở ban công ký túc xá của Bình An.

Chính cô cũng đã quen mỗi sáng sớm sẽ ra ban công lấy bữa sáng, dần dà cô cũng không còn ghét sữa đậu nành nữa.

Phải biết rằng, lời các cụ dạy cấm có sai bao giờ.

‘Mưa dầm thấm lâu’(*). Con gái là thế, bạn từng chút từng chút dùng sự chân thành cảm hóa cô ấy, lâu ngày biết lòng người, cuối cùng sự tỉ mỉ của bạn sẽ khiến cô ấy chấp nhận bạn.

(*) Câu gốc ‘Bất tích khuê bộ vô dĩ chí thiên lý’. Một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là không tích lũy từng chút thì không thể đạt được mục tiêu. Vì câu này dài lại không vần nên mình đổi bằng một thành ngữ Việt mang ý tương tự.

Cuối cùng Bình An vẫn trở thành bạn gái của Lâm Tông Nghĩa. Bình An cảm thấy quá nhanh, Lâm Tông Nghĩa cảm thấy quá chậm.

Người xung quanh tỏ vẻ, ủa, thế mà chúng tôi cứ nghĩ hai người đã sớm thành đôi rồi.

Bình An quẫn bách.

Ngày đó, trường học thi chạy việt dã.

Viện Nhân văn luôn thừa nữ thiếu nam, hễ đυ.ng tới cuộc thi thể dục, nữ sinh sẽ bị coi là nam sinh mà tận dụng triệt để.

Đây là truyền thống, mọi người đều phải tham gia.

Không nữ sinh nào tình nguyện đăng ký chạy 3000m, Bình An không chịu nổi khi nhìn lớp trưởng mặt ủ mày chau. Nhất thời tràn đầy nghĩa khí, bước lên.

Lớp trưởng, cho mình đăng ký 3000m.

Dứt lời, mọi người nhìn Bình An như Chúa cứu thế; mà Bình An thì sao, trái cây vừa ngọt vừa chát cô cũng phải nuốt vào bụng.

Mặc dù không trông mong đạt thứ hạng cao, nhưng khi công bố danh sách dự thi cũng không đến nỗi Nhân Văn không có ai tham gia.

Theo lời thầy hướng dẫn, kể cả chúng ta kém cỏi, tốt xấu gì cũng phải cử tuyển thủ ra, không thì biết ném mặt mũi đi đâu.

Nhờ mỗi tối được Lâm Tông Nghĩa bồi dưỡng một chai sữa, ít ra hôm trước trận đấu Bình An đã có thể hoàn thành 3000m.

Ừm, Lâm Tông Nghĩa tham gia nhảy xa cùng 3000m.

Tập luyện cùng Bình An, thuận tiện mang sữa cho cô.

Không uống không được, người này da mặt dày lắm. Ngươi không uống ta quyền đương không phát hiện, quay đầu nên lấy hay là muốn lấy.

Trường của Bình An trường học xây dựa vào chân núi. Từ cửa trước xuyên qua thư viện tới cửa sau, khoảng cách là 100m.

Đại hội thể dục thể thao khai mạc hôm nay. Xa xa núi non xanh biếc, trời nhiều may, tiếng người trên sân rộn rã đầy sức sống.

Cho dù Bình An không muốn thế nào kháng cự, nọi dung 300m cũng bắt đầu vào buổi chiều hừng hừng hực khí thế đầu tiên.

Tiếng còi của trọng tài vừa vang, đầu gối Bình An hơi mềm một chút.

Cắn răng một cái rồi chạy về phía trước.

Toàn bộ đường chạy đều là các người thuộc các học viện, chạy khu vực của viện Nhân Văn, bên tai đều tiếng hoan hô cổ vũ các sinh viên và câu “Em nhớ giữ sức chạy đoạn sau nhé.” của thầy hướng dẫn.

Bình An cảm thấy run lên, muốn bứt lên ở đoạn đường sau, thể lực cô không theo kịp, chẳng bằng đoạn trước chạy nhanh hơn chút.

Bĩu môi, chắc là hù dọa những tuyển thủ khác thôi.

Tự đùa tự vui như thế, Bình An đã chạy được 800m.

Suy nghĩ bốc đồng lúc ban đầu biến mất, chỉ dựa vào ý chí tiếp tục kiên trì, Bình An cắn răng, chân không dám ngừng. Có điều lực bất tòng tâm, yết hầu càng lúc càng khô rất, cảm thấy toàn bộ khoang miệng đầy vị máu tanh, hốc mắt ê ẩm, bước chân càng ngày càng chậm.

Rốt cuộc những tiếng hò hét xug quanh không lọt vào tai Bình An nữa.

Còn ba vòng cuối cùng, Bình An ngẩng đầu nhìn các tuyển thủ phía trước, cảm thấy mình rất khó kiên trì tiếp.

Là cô xuất hiện ảo giác ư, nếu không sao có thể ghe được giọng của Lâm Tông Nghĩa.

“Bình An, điều chỉnh hô hấp, đừng nghĩ gì hết, nhìn bước chân em, chạy về phía trước.”

Đầu bất giắc quay sang trái, quả đúng là Lâm Tông Nghĩa vừa thi xong 3000m nam.

Nghĩ hắn xác nhận không có nghỉ tạm hảo, trên mặt nhân chạy bộ nổi lên ửng hồng còn chưa hoàn toàn mất đi. Trước trán vài cọng tóc cũng đều bị mồ hôi ướt nhẹp thành một túm , vẫn là nguyên lai bộ dáng, miệng nhếch lên, vẻ mặt dần kiên định.

“Đừng nhìn anh, điều chỉnh hô hấp.”

Bình An nhìn cậu như muốn tra ra điều gì đó từ trong mắt cậu. Nhưng ngoại trừ kiên định, chắc cũng chỉ còn một chút dịu dàng khó phát hiện.

Bình An cảm thấy ánh mắt anh biết nói, mà chỉ cô nhìn mới hiểu.

Lắc đầu, yên lặng điều chỉnh bước chân và trạng thái, tiến về phía trước theo theo lời cậu.

Bình An thấy rất đỗi kỳ lạ, rõ ràng trong xoang mũi đều là hô hấp khi cảm thấy đau đớn, lại còn có thể ngửi được trên thân người này có mùi đặc thù.

Có thể thấy được cô chạy choáng váng.

Lâm Tông Nghĩa luôn luôn dẫn trước cô 2m, mỗi lần rẽ đều nói một câu “Cố chịu đựng, sắp kết thúc rồi.”

Đến vòng cuối cùng, Bình An đã không còn nghe được Lâm Tông Nghĩa nói gì. Chỉ có thể theo tiết tấu của Lâm Tông Nghĩa tkhông ngừng lchạy nhanh hơn.

Mồ hôi không ngừng rơi, nhưng lại khiến Bình An vui vẻ.

Bình An muốn cười thì mọi người xung quanh đã cười.

Hóa ra là đã cán đích.

Lâm Tông Nghĩa đứng trước mặt, nhìn cô không dời mắt.

Bình tĩnh lại, Bình An mềm nhũn cả người, hoàn toàn không đứng được.

Ngay khi sắp ngã xuống đất, cô được Lâm Tông Nghĩa bế lên. Giữa vô số tiếng cười của bạn học, Lâm Tông Nghĩa bế Bình An tới chỗ thoáng mát nghỉ ngơi.

Bình An hoảng sợ, ngượng ngùng giãy một cái, Lâm Tông Nghĩa đành phải đặt cô xuống, dìu Bình An đến chỗ khác.

Nói là dìu nhưng Bình An cảm giác sau khi chạy xong cả cơ thể như bị rút sạch, không có một chút sức lực, dựa vào lòng cậu, sức nặng toàn thân dồn hết vào cánh cánh tay cậu.

Ra khỏi sân vận động, đến một chỗ thoáng mát ngồi xuống.

Bình An nghỉ ngơi hai phút mới cảm thấy bản thân được sống lại lần nữa.

Ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, Lâm Tông Nghĩa trên mặt ửng hồng luôn luôn chưa tụt xuống, nghe tiếng hít thở của cậu, chắc cũng đang bình ổn lại.

Nghĩ lại, từ lúc gặp người này, cậu đưa điểm tâm cho cô, cậu chạy đến chỗ cô phỏng vấn, cùng vừa rồi rõ ràng cậu chưa hết mệt vẫn chạy cùng cô, nói không động lòng là không thể.

Hóa ra cô đối với cậu là yêu ư?

Khi trái tim cô đập rộn lên vì cậu thì cô cũng đã yêu rồi.

“Lâm Tông Nghĩa, chúng ta ở bên nhau đi.”

“Sao đột nhiên lại chấp nhận anh?”

“Bởi vì ngày nào anh cũng lắc lư trước mặt em, nam sinh em gặp chỉ có mỗi mình anh.” Bình An cợt nhả.

Gương mặt vốn đã ửng hồng của Lâm Tông Nghĩa càng nóng ran, Bình An nhìn cậu, cảm thấy cậu rất giống Husky nhà mình nuôi sau khi bị trêu ghẹo thì trở nên thẹn thùng.

Thật đáng yêu, không phải sao.

“Bình An, anh muốn hôn em.”

Sau đó bạn học Bình An dưới trạng thái mờ mịt mất đi nụ hôn đầu trong truyền thuyết.

Hương vị ấy à, đại khái giống như sương sớm hấp thụ tia nắng ban mai đầu tiên.

Chẳng sợ đến phút cuối cùng, dù là đối mặt cái chết, vì anh và em luôn ở cạnh nhau.