Nhật Ký Si Hán

Chương 4

Chương 4

“Cô ấy thật sự là rất đáng yêu, dáng vẻ ăn lẩu khi đi liên hoan cực dễ thương. Hôm nay cô ấy dùng ánh mắt ám chỉ bảy tám lần nhờ mình giúp cô ấy gắp đồ ăn, cảm giác được ỷ lại quá tuyệt! Càng ngày càng thích vợ mình!”

Cuối cùng Lâm Tông Nghĩa cũng nhận được kết quả phỏng vấn hoan nghênh cậu trở thành thành viên ban đối ngoại.

Tiếc nuối duy nhất của cậu chính là kết quả được người khác thông báo, không phải Bình An.

Lại bỏ lỡ một cơ hội có thể làm cho Bình An cảm nhận được tình yêu nồng cháy ngấm vào xương tủy của cậu rồi.

Có người vui thì cũng có kẻ buồn, Ban đầu Bình An vốn không đồng ý cho Lâm Tông Nghĩa vào hội sinh viên. Nhưng không ngăn được trí mò mò của đồng đội xem kịch vui, hơn nữa khả năng thư pháp và chơi ghi-ta của Lâm Tông Nghĩa không tệ, hội sinh viên học sinh cần nhân tài trong phương diện này, cuối cùng cậu vẫn được giữ lại ở ban đối ngoại.

Trong lòng Bình An có chút hoảng hốt, kể từ khi Lâm Tông Nghĩa xuất hiện, sinh hoạt của cô bắt đầu xảy ra biến hóa.

Biến hóa này rất khó nói, hơn nữa hiện tại cũng không nhìn ra là tốt hay xấu. Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Từ khi biết bữa sáng là do Lâm Tông Nghĩa đưa, Bình An càng không dám ăn.

Cố ý rời giường sớm, chuẩn bị ngăn cản ‘nàng tiên ốc’ nửa tháng nay.

Cả buổi đứng ở ban công cũng không gặp được, trở về phòng liền thấy trên bàn mình đặt sữa đậu nành, bánh bao và mảnh giấy – “Bữa sáng của Bình An” .

Chưa kịp mở miệng hỏi,cô bạn cùng phòng đã nói thẳng, “Đàn em Lâm Tông Nghĩa nhờ mình đưa cho cậu, khoan hãy nói, cậu trai này thật tốt mà.”

Nhìn thấy bữa sáng trước sau, tiếng thở dài trong lòng Bình An lại lớn hơn đôi chút.

Thôi, đợi đến buổi liên hoan của ban, gặp mặt rồi nói sau.

Nhưng mà, đàn em, cậu nên đổi sữa đậu nành đi, sữa đậu nành nhà này nhất định là pha với nước, càng ngày càng loãng!

Liên hoan ban đối ngoại vào tối thứ sáu.

Để phù hợp với khẩu vị của số đông, rốt cuộc vẫn chọn ăn lẩu.

Tiện lợi, nhanh gọn lại ăn ngon, quả thực đúng là nhu yếu phẩm cho các buổi tụ tập.

Quán lẩu “Hậu phủ” là địa điểm khá đặc sắc ở Thành Đô. Trang trí hơi hướm cổ xưa, toàn bộ dùng chất liệu gỗ, vừa mộc mạc vừa thanh nhã.

Họ gọi một nồi lẩu uyên ương, hầu hết người phương Nam đều chọn ngồi ở bên nồi cay, ớt đỏ nổi lên trên, mang theo mùi hương đặc hữu, mọi người nhìn nước lẩu sôi sục đều rộn rạo.

Mấy nữ sinh ngồi bên nồi tam tiên(*), so với nồi cay bên cạnh, bên này dùng canh nấm và củ từ, màu sắc trông cũng rất đẹp mắt, không khí buổi liên hoan náo nhiệt hẳn lên.

(*) Tam tiên chia thành địa tam tiên, thụ tam tiên, thủy tam tiên. Địa tam tiên bao gồm đậu tằm, rau dền, dưa chuột; thụ tam tiên gồm anh đào, sơn trà, quả hạnh; thủy tam tiên gồm ốc, cá nóc, cá cháy.

Lâm Tông Nghĩa ngồi bên trái hơi chếch Bình An, bàn là loại tám người. Muôi vớt đặt chỗ xa Bình An nhất, cách nồi lẩu nóng hôi hổi, Bình An ngại với tay qua.

Gắp hai lần không được, bò viên chín đều vào bụng cấp dưới của mình rồi.

Bình An dứt khoát buông đũa, uống ly nước ô mai bên cạnh nhưng không nhịn được nhìn bò viên trong nồi với ánh mắt khao khát.

Lòng đang ai oán, chợt phát hiện trong bát mình có thêm hai miếng bò viên.

Còn chưa kịp đặt cốc nhìn, đã thấy nụ cười trên mặt Lâm Tông Nghĩa.

Bình An thấy mình xuất hiện ảo giác, bằng không sao lại có cảm giác phía sau Lâm Tông Nghĩa có cái đuôi đang vẫy vẫy, bộ dạng giống như trung khuyển bán manh muốn khen ngợi đây!

Trong lòng xì một tiếng xem thường, thôi, dù sao người ta cũng gắp bò viên cho mình.

Đành phải tỏ thái độ dè dặt, mỉm cười cảm kích Lâm Tông Nghĩa.

Mọi người nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, đều tỏ ra hiểu rõ.

Cố tình, phó ban lại là người có quan hệ tốt với Bình An, hơn nữa càng thích xem náo nhiệt.

“Xem ra đàn chị Bình An của chúng ta và đàn em Lâm Tông Nghĩ quen nhau.”

Bình An liếc người nói đầy bát quái, “Đã nói là đàn em, có thể không quen sao.”

Bình An muốn giả ngu tới cùng, nếu không lòng hiếu kỳ thật sự sẽ hại chết một đàn mèo. Haizz, cô và Lâm Tông Nghĩa cũng mới chỉ gặp mặt nhau ba lần thôi.

À, ngoại trừ bữa sáng kỳ lạ ra.

“Ừm, trước kia tôi và Bình An quen biết.”

Thấy động tác nhỏ của Bình An, ý cười trên mặt Lâm Tông Nghĩa càng rõ ràng.

Lời này mang hàm ý sâu xa, tiếp tục vớt đồ ăn.

Nhìn mọi người vẫn còn ý định tìm hiểu, Bình An dùng sức ho khan hai tiếng, hỏi mọi người muốn ăn cái gì.

Bản thân chưa biểu hiện gì mà bọn họ đã nhao nhao, cô cũng không hiểu ra sao.

Cúi đầu, tiếp tục đấu tranh với bò viên thì hơn.