Cá Có Thuyền

Chương 3

Chương 3

“Như thế này… là ‘móc’, ngón giữa, đúng rồi, chính là ngón tay dài nhất của em, nào, đặt lên dây 1 nghiêng góc 45 độ, dùng lực gảy vào trong, chạm dây 2…”

Ngư Châu nhẹ giọng dạy Ngư Nhi. Nắng ban mai rực rỡ, xuyên qua dây mây xanh tươi trên bệ cửa sổ, rơi xuống sàn gỗ, tạo nên mảng sáng tối loang lổ.

Vưu Thù đứng ngoài cửa, nhìn con gái ngoan ngoãn ít nói nhà mình được cô gái trẻ ôm trong ngực đang cúi thấp đầu nghiêm túc bắt chước chỉ pháp của cô, bỗng cảm thấy thời gian yên tĩnh lắng đọng.

Không hiểu sao Ngư Châu ngẩng đầu, phát hiện Vưu Thù đứng ở cửa, cô cười mỉm rồi cúi đầu bảo Ngư Nhi: “Ngư Nhi, ba em tới đón em kìa.”

An Tiểu Ngư chớp mắt, Vưu Thù lại gần, ôn hòa hỏi bé: “Hôm nay Ngư Nhi có nghe lời không?”

Thấy cô bé im lặng, Ngư Châu vui vẻ đáp: “Ngư Nhi rất ngoan, học cũng rất giỏi.”

Ánh mắt Vưu Thù dời sang Ngư Châu, “Cảm ơn.” Giọng anh vừa nhẹ nhàng vừa lịch sự, “Nếu không ngại, chúng ta cùng ăn bữa cơm? Nhân tiện tôi đưa em về trường học luôn?”

“Không cần không cần” Ngư Châu lắc đầu, “Buổi trưa em đã hẹn bạn cùng phòng ăn cơm rồi. Lớp Quốc học cách trường không xa, chỉ hơn mười phút đi bộ thôi.”

Vưu Thù gật đầu, sau đó bế Ngư Nhi, dỗ dành cô bé: “Ngư Nhi cảm ơn và tạm biệt chị nhé?”

An Tiểu Ngư tròn mắt nhìn cô, không nói chuyện cũng không quay đầu. Ngư Châu cười khúc khích, “Ôi chao, em và Như Nhi đã hẹn tuần sau học tiếp rồi, đúng không?”

An Tiểu Ngư rốt cuộc phản ứng, khẽ gật đầu.

Cô bé thoáng ngập ngừng rồi giơ tay phải mũm mĩm vẫy Ngư Châu.

Trên đường rời lớp học, Vưu Thù hỏi cô: “Em học năm mấy?”

“Năm tư ạ.” Ngư Châu thấy quần áo Ngư Nhi nhăn nhúm bèn thuận tay vuốt lại.

Vưu Thù nheo mắt: “Ừ, tìm việc chưa?”

“Em tìm được rồi.” Nhắc tới việc này, Ngư Châu khá thoải mái, “Em học tiếng Trung, đang làm trợ lý biên tập cho tòa soạn của mẹ, tốt nghiệp xong sẽ đi làm luôn, tạm thời là vậy.”

“Ừ.” Anh không hỏi gì thêm.

Khi sắp sửa tạm biệt, An Tiểu Ngư im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng giòn tan: “Chị ơi, ngày mai chị có thể đón em tan học không?”

… Hả?

Trong chốc lát Vưu Thù cũng không kịp phản ứng.

An Tiểu Ngư mong mỏi tha thiết, muốn nhắc lại mà không dám, chỉ nhìn chằm chặp Ngư Châu khiến da đầu cô tê dại. Lúc này, anh mới nghiêm khắc bảo: “Ngư Nhi, không được phiền chị như thế.”

An Tiểu Ngư mếu máo, đôi mắt vẫn dính lấy Ngư Châu, cực kỳ cố chấp.

Ngư Châu mềm lòng đầu hàng: “Không sao… Sáng mai em rảnh… Ha ha… Em còn chưa từng đón trẻ con tan học bao giờ… Nhớ hồi bé…”

Ngư Châu chột dạ nhìn anh: “Ừm, em sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”

Vưu Thù ở bên cạnh dở khóc dở cười. Anh nhìn An Tiểu Ngư mắt sáng lấp lánh rồi nhìn Ngư Châu với gương mặt baby chỉ cao đến vai mình.

Anh thở dài: “Ngày mai tôi đi cùng em.”

Rõ ràng là con anh, sao cứ thích thiên vị người khác như thế.

Ngư Châu lại ôm vẻ mặt bi tráng về ký túc xá, lần này cô sâu sắc nhận ra: Ý chí của cô quá không kiên định, trăm phần trăm là lolicon* và thanh khống.

(*) lolicon: hội chứng cuồng loli.

Chân tướng khiến cô muốn rơi nước mắt.

Trường Tình nhạy cảm mọi hôm bỗng dưng đổi tính, nhìn thấy cô chỉ rụt rè bảo: “Ngư ơi, mình vừa phát hiện một bí mật to bự!”

“Ồ…” Nhìn vẻ mặt háo sắc bỉ ổi của cô ấy, Ngư Châu vào thẳng chủ đề, “Nói đi, Hữu đại nhà cậu làm sao nữa?”

“Ban đầu mình cứ nghĩ trạng thái ‘Ngủ ngon’ được đăng theo múi giờ chỗ chúng ta.”

Ngư Châu cũng biết Hữu Sở sống tại Mỹ bị lệch múi giờ, “Thì?”

“Nhưng Hữu đại chia sẻ weibo cậu khi nào? Buổi chiều đó. Tương đương rạng sáng ở Mỹ. Với thói quen sinh hoạt điều độ như người già của anh ấy, không có khả năng thức đêm!”

Ngư Châu câm nín: “… Cho nên?”

Trường Tình phán như đinh đóng cột: “Chắc chắn Hữu đại! Về! Nước! Rồi!” Cô ấy bắt đầu kích động: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Muốn công bố tin tức này quá nhưng Hữu đại không nói chứng tỏ không muốn Cá Mực biết, sợ chúng mình làm phiền anh. Phải làm sao đây hic hic hic, ôm bí mật này một mình thật khổ sở a a a!”

“… Tại sao cậu không nghĩ vừa vặn hôm đó thần tượng cậu có việc nên thức khuya…”

Trường Tình nhìn cô bằng vẻ ‘cậu chẳng hiểu gì thần tượng nhà tớ, mình tớ giữ bí mật cô đơn lắm’.

Ngư Châu thấy mình không thể giao tiếp được với người có bệnh thần kinh.

Chiều hôm sau, Vưu Thù qua đón Ngư Châu. Tới nhà trẻ, anh dừng xe rồi mở cửa cho cô, “Em xuống trước đi, tôi tìm nơi đỗ xe.”

Ngư Châu phối hợp ‘ừ’ một tiếng, chờ anh đi cô còn liếc trộm vài lần, tuy không biết Vưu Thù lái hãng xe nào nhưng trông rất phong cách.

Cô cảm khái, đây mới là nam thần. Bộ dạng ưa nhìn, giáo dưỡng cũng tốt, quan trọng nhất là giọng cực hay, nói năng rành mạch, ung dung từ tốn, mang khí chất riêng.

Ngư Châu nhàm chán đứng trước cổng trường mẫu giáo suy nghĩ miên man. Nhìn bọn trẻ tạm biệt cô giáo, ùa ra cổng trường tìm phụ huynh như ong vỡ tổ, cô cảm giác thật sự ngây thơ.

… Dĩ nhiên, bản thân cô đứng đây cũng hơi đường đột.

Vưu Thù đỗ xe quay lại tìm Ngư Châu, so với nhóm ông bà cha mẹ, trông cô giống hệt đối tượng cũng được đón về nhà.

Anh nhếch môi cười, đứng cách Ngư Châu năm sáu bước chân, ung dung quan sát cô.

Trên thực tế, cô gái thoạt nhìn khá nhỏ nhắn, vóc người dong dỏng chừng hơn 1m6 nhưng hơi gầy. Cô sở hữu khuôn mặt baby ngọt ngào, mặc áo len trơn cao cổ, quần jeans và giày vải, buộc tóc đuôi ngựa để lộ vầng trán mịn, y như học sinh cấp ba.

Chắc vì nhìn thấy An Tiểu Ngư, cô nhoẻn cười rất tươi.

Anh đứng cách Ngư Nhi hơi xa, không nghe rõ con gái mình đang nói gì, nhưng căn cứ khẩu hình, đại khái đoán được An Tiểu Ngư vui vẻ nhào vào lòng cô rồi gọi một tiếng: “Mẹ” .

… Biết ngay con bé không vô duyên vô cớ bảo Ngư Châu đón mình mà.

Vưu Thù bóp trán. Không có bất ngờ nào xảy ra, Ngư Châu sững sờ, mặt đỏ au lên nhưng vẫn dịu dàng khom người ôm Ngư Nhi.

Anh bước nhanh về phía trước, chợt nghe một người phụ nữ bên cạnh cô ngưỡng mộ nói: “Ôi, con gái em đáng yêu quá.”

Ngư Châu ấp úng giải thích: “Ơ… Không… Em không…”

“Ngư Châu.”

Vưu Thù lại gần, nhẹ giọng gọi cô một tiếng, sau đó cúi đầu, đôi mắt gợn ý cười nhìn cô, vươn tay: “Để tôi bế Ngư Nhi.”

“… À.”

Cô ngượng ngùng giao bé con cho anh, rối rắm thầm nghĩ, ừm, mẹ con gì đó… Chắc anh không nghe thấy đâu nhỉ… ?

Anh nghiêng đầu nhìn cô, cười gọi, “Ngư Châu?”

Cô trả lời theo phản xạ: “Vâng?”

Vưu Thù lẳng lặng ngắm cô gái trước mặt, đôi mắt cô mềm mại trong trẻo, tựa hồ mang theo ấm áp.

Giọng anh bất giác mềm mỏng: “Đi thôi.”

Anh nghĩ, có lẽ bản thân cũng giống Ngư Nhi, liếc mắt một cái là thích cô gái này.