Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 47: Ngàn vạn lần xin lỗi anh

Từ sau chuyện vụ nổ ở nhà hoang, Cố Minh Thiên như bị ám ảnh tâm lý, đã hai tháng rồi hắn cứ nhốt mình trong phòng, bản thân cứ ôm lấy hũ tro cốt của Linh Chi. Bản thân tiều tụy thấy rõ.

- Linh Chi, tại sao em đi mãi không về? Anh nhớ em lắm em biết không hả?

Cố Minh Thiên lại một lần nữa nhìn vào tấm ảnh cô rồi nói

Cạch

Cửa phòng mở ra, Uy Vũ cùng Lục Quân đi vào, cả hai nhìn hắn rồi nhìn nhau, đi đến nước này rồi thì phải làm cho tới cùng.

- Minh Thiên

Nghe thấy tên gọi mình, nhưng giọng nói đó không phải của Linh Chi, hắn liền nép vào một góc

Uy Vũ tiến gần hơn để nói chuyện với hắn.

- Minh Thiên, ngoan nhé, ba mẹ của Linh Chi muốn gặp cô ấy, Minh Thiên không thể giữ cô ấy như vậy được, Linh Chi sẽ không vui và sẽ rất buồn.

Uy Vũ như đang nói chuyện với một đứa trẻ mang thể xác người lớn

Cố Minh Thiên như hiểu được những gì anh ấy nói, cũng dần buông lỏng hũ tro cốt trong tay đưa cho Uy Vũ, hắn không muốn Linh Chi buồn càng không muốn cô không vui liền ngoan ngoãn đưa hũ tro cốt đó cho Uy Vũ.

Nhận lấy được hũ tro cốt liền đưa cho Lục Quân, bản thân lại tiếp tục dụ dỗ Minh Thiên

- Minh Thiên uống thuốc cho mau hết bệnh nhé?

- Không uống

Cố Minh Thiên lắc đầu từ chối

- Phải uống thì Linh Chi mới vui vẻ, nếu không uống Linh Chi sẽ giận đấy

Cố Minh Thiên nghe đến đây liền giật lấy mớ thuốc trên tay Uy Vũ mà uống một hơi. Thuốc nhanh chóng có tác dụng.

Phịch

Cố Minh Thiên ngã ra, trong đống thuốc điều chỉnh thần kinh đó còn có một viên thuốc an thần loại mạnh. Nhìn Cố Minh Thiên như vậy, Lục Quân lẫn Uy Vũ không ai muốn nhìn thấy, nhưng hắn bị như vậy một phần cũng vì quá yêu cô, yêu đến điên dại nhưng lại không thừa nhận.

••••••••

Sau khi hai tháng rời đi, Đàm Linh Chi hiện tại đã có một cuộc sống ổn định ở một thành phố bên cạnh, cô làm nhân viên trong một tiệm bán hoa tulip, và có một chị chủ rất dễ thương. Nhưng sau khi rời đi một tháng, cô phát hiện mình có thai...Là đứa bé của cô và Minh Thiên, cô không có ý định bỏ. Đã một lần rồi, Linh Chi sẽ không để tiếp diễn lần hai. Linh Chi thuê được một phòng trọ giá khá ổn định, hằng tháng đi làm có thể dư sức trả tiền phòng và chi phí sinh hoạt hằng ngày. Cuộc sống hiện tại, đối với cô quá là tốt. Nhưng trong lòng vẫn không quên được hình bóng đau khổ của Minh Thiên ngày hôm đó vì cô như thế nào!

( Minh Thiên, hai tháng qua, anh sống tốt không?)

Linh Chi vẫn luôn nhớ, nhớ những thái độ ung dung không sợ trời không sợ đất của hắn, nhớ những lần hắn vô cùng đáng yêu, nhớ những lần hắn và cô hạnh phúc. Cô nhớ, nhớ rất nhiều mọi thứ về hắn. Màn hình điện thoại vẫn còn để hình nền hắn đang cười, thật sự đẹp như tạc tượng vậy..!

- Aizzz cha, Linh Chi, em lại suy nghĩ đến anh nào đẹp trai nữa phải không?

Chị chủ dễ thương lên tiếng

- Chị này, làm gì có cơ chứ

Đàm Linh Chi đỏ mặt

- Thôi thôi, tui biết hết á, tại tui hổng nói thôi nghen

Mộc Yến nói, rồi cười giỡn chí chóe với mẹ bầu đơn thân trước mắt. Thú thật, ban đầu không định nhận Linh Chi vào làm, nhưng cảm giác cửa tiệm chỉ có một mình cũng trống trải nên cô ấy đã quyết định nhận cô vào làm. Chủ yếu chỉ để bầu bạn thôi!!!

- Không có đâuu, khách vào kìa, em đii bán hàng đây

Linh Chi vội kiếm cớ rời đi

Mộc Yến nhìn cô bé dễ thương này, trong lòng vô cùng hài lòng và quý cô bạn nhỏ này rất nhiều.

Cô ấy biết, Đàm Linh Chi là một bà mẹ đơn thân, nên rất nhiệt tình giúp đỡ cô trong hai tháng qua. Cuộc sống hiện tại của Linh Chi quá sức là bình yên, dạo gần đây cô vẫn luôn liên lạc về gia đình. Thông báo với họ rằng mình đã sang thành phố bên cạnh để làm việc, nhưng cô không cho Đàm Gia biết chuyện mình có một tiểu bảo bối, nếu biết được họ có vì tình thương mà giữ đứa nhỏ lại không? Điều đó cô không dám chắc, nên bản thân cũng không nói cho ai nghe cả.

Đàm Linh Chi vẫn còn nhớ rõ như in hình bóng hắn đau khổ, liên tục gào lên muốn cứu cô khỏi đó, cô không bao giờ quên được dáng vẻ sợ hãi của hắn lúc đó. Những dòng nước mắt nóng hổi của Minh Thiên rơi vào tay cô, Linh Chi hai tháng trước thấy được, trong lúc đó trong đôi mắt của Cố Minh Thiên chỉ toàn là hình bóng của mình, và đôi mắt đẫm lệ. Cô thấy hắn bị lôi đi như thế nào, cô thấy hắn cố gắng vùng vẫy chạy về phía cô ra sao. Lúc đó cô có chút nén lòng, muốn ở lại nhưng rồi lại thôi...

(Minh Thiên, xin lỗi anh, ngàn vạn lần xin lỗi anh, cả đời này, em nợ anh một tình yêu!)

Đàm Linh Chi nén lại đau thương của quá khứ, cô quyết định chôn vùi nó từ đây. Cuộc sống về sau, sẽ là sự tự do mà cô mong muốn bao lâu nay. Và tiểu bảo bối trong bụng, sẽ là tất cả những gì mà cô có được, Cố Minh Thiên cô sẽ coi như chỉ là một kỉ niệm đẹp trong thanh xuân vừa rồi, sẽ coi như...Cả hai chưa từng xảy ra chuyện gì, tiểu bảo bối này là do ông trời ban cho cô. Từ bây giờ nó sẽ là con của một mình cô!

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé

Iuu lắm ~~