Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 42: Nổi điên

Đến tận chiều tối

Cố Minh Thiên vẫn không biết trời trăng gì, hắn đã làm việc đến tận 6 giờ 30 chiều vẫn không về. Điện thoại đột nhiên reo lên, cầm lấy điện thoại bật loa rồi để đó.

"Chuyện gì?"

Cố Minh Thiên chẳng buồn quan tâm đến màn hình điện thoại, mặt vẫn cuối xuống sấp tài liệu trên bàn

"Thiếu gia, cậu mau về. Thiếu phu nhân ngất rồi"

Giọng Lam Vân có chút hoảng hốt

Nghe đến đây, Cố Minh Thiên có chút bừng tỉnh, đúng rồi lúc trưa hắn rời đi. Cô đã rất lo lắng, hắn không nghỉ cô sẽ chờ đợi lo đến mức như thế này.

"Chết tiệt, các người chăm sóc cô ấy kiểu quái gì vậy? Mau gọi Lưu Bằng đến, tôi về liền"

Cố Minh Thiên không nói gì nhiều nữa, nghe qua chất giọng cũng biết hắn tức giận đến mức nào. Tắt điện thoại, tắt máy lạnh trong phòng. Nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe rồi rời đi, hôm nay đi giải quyết chuyện nên hắn chả đem theo áo vest.

...

Cố Minh Thiên về đến nhà, liền đâm thẳng lên phòng. Lưu Bằng cũng vừa lúc khám xong

- Cô ấy thế nào?

Công nhận đút hai tay vào túi quần, đứng đó mặt mài nhăn nhó hỏi anh ta

- Chỉ là mất sức do đau dạ dày thôi, lần sau lão đại đừng để chị dâu lập lại tình trạng thế này nữa, thôi em về nha, thuốc để trên bàn.

- Ừ

Lưu Bằng nói xong liền cuối đầu một cái rồi rời đi.

Lúc này chỉ còn quản gia Trình đứng đó, hắn ngồi xuống giường, hỏi bác Trình

- Làm sao lại bị như vậy?

- Dạ..

Bác Trình bắt đầu kể lại sự việc

Đàm Linh Chi đợi hắn đến tận 4 giờ chiều, cô mệt mỏi nên ngủ đi lúc nào không hay. Đến tận lúc 6 giờ 30, bà gọi cô dậy nhưng không thấy động tĩnh, trán thì đổ mồ hôi nhễ nhại, bà thấy có chuyện chẳng lành nên mới kêu Lam Vân gọi hắn. Sau đó tự mình đi gọi bác sĩ Lưu đến, chỉ sợ Linh Chi mà có chuyện gì, cả cái mạng bà đền cũng chẳng nổi!!!

Cố Minh Thiên nghe bà kể lại sự việc, hắn im lặng một lúc rồi kêu bà rời khỏi phòng. Nhìn cô gái nhỏ nằm trên giường có chút xót xa, dạo gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với cả hai khiến hắn như muốn nổ tung cả đầu. Chẳng lẽ, hắn đã hiểu lầm cô thật sao?

Reng..reng..reng

Tiếng chuông điện thoại làm hắn bừng tỉnh, đó là Cố phu nhân gọi đến. Cố Minh Thiên cầm lấy điện thoại rồi ra ngoài ban công.

"Con nghe đây?"

Giọng hắn có chút trầm

"Minh Thiên, chuyện Linh Chi xô mẹ, con không thể bỏ qua được, con nhỏ đó đã dám làm chuyện tày trời gì con biết không? Hôm nay mẹ đã gặp nó và thằng khác ở bên ngoài, mẹ còn chụp lại được vài tấm ảnh, con nhất quyết không được bỏ qua"

Bạch Mai không cần diễn xuất, đã hùng hổ nói qua điện thoại với giọng rất tức giận

"Mẹ nói gì? Được rồi, con không muốn nghe"

Cố Minh Thiên nói rồi tắt máy, giữa mẹ và cô. Thật sự là hai lựa chọn khó đối với hắn, một bên là người mình yêu, còn một bên là người đứt ruột sinh mình ra. Hắn gạt bỏ cả hai ra khỏi đầu, tức tốc quay trở lại phòng. Trong đầu vẫn còn đang in sâu câu nói vừa rồi của Cố phu nhân, hắn đi giải quyết công việc. Trước khi đi rõ ràng vẫn còn níu tay hắn lại nói như vậy, thế mà khi hắn đi lại ra ngoài gặp người đàn ông khác?

Đứng đó nhìn người con gái đang yên tĩnh nằm trên giường, lòng hắn khó chịu đến bực bội. Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác cô lại khiến hắn lo lắng đến vậy?

Ting..ting..ting

Cố Minh Thiên mở điện thoại lên, những tấm ảnh cô khoác tay Cao Văn đi vào quán cà phê. Đầu hắn ong ong lên, một giây sau liền bùng lên như núi lửa phun trào. Không phải lúc nãy quản gia nói rằng trưa giờ cô vẫn luôn ở nhà sao? Là bao che à?

- Được! Được lắm, các người dám qua mặt tôi, thì chính tôi sẽ cho các người biết đâu là lễ độ!

Cố Minh Thiên gầm lên, quăng điện thoại sang một bên, ngay lập tức nhào lên giường. Quặm lấy đôi môi kia mà hôn ngấu nghiến, hai bàn tay đã dồn một nửa sự tức giận vào đó, không ngại mà xoa bóp nhào nặn nó như một cục bột. Chiếc lưỡi thuần thục khuấy đảo khoan miệng ngọt ngào của người con gái, mạnh bạo ngậm lấy chiếc lưỡi của cô mυ'ŧ.

Đàm Linh Chi dù mệt mỏi đến đâu, cảm nhận được ở dưới ngực và miệng đang đau điếng, cô từ từ mở mắt ra rồi trợn tròn lên. Hắn đang làm quái gì vậy chứ? Lại nổi khùng gì nữa rồi?

- Ư..buông..

- Nằm im

Cố Minh Thiên quát lớn, ra lệnh cho cô. Đàm Linh Chi cảm thấy bắt đầu không đúng rồi, tại sao hắn lại nổi khùng thế này?

Đàm Linh Chi cố gắng giãy giụa dữ dội. Cố Minh Thiên điên cuồng muốn xâm nhập vào cô, hắn hiện tại đã bị cơn ghen làm mờ lí trí, chẳng còn nhớ trong bụng cô là một tiểu bảo bối. Thấy hắn sắp phát tiết lên người mình, Đàm Linh Chi hét lên.

- Không, không được, không thể được. Minh Thiên làm ơn, đừng...hức..hức, đừng như vậy mà

Đàm Linh Chi sợ hãi đến bật khóc, hai bàn tay yếu ớt cứ thế dùng chút sức lực nhỏ nhoi đẩy hắn ra, nhưng vẫn vô tác dụng. Cố Minh Thiên nhanh chóng giải phóng phân thân mình, không suy nghĩ gì nhiều liền đâm mạnh vào mà chẳng có màng dạo đầu nào!

- A!!!!!!!!!!!!!!

Cô đau đớn hét lên, cái thúc đẩy mạnh mẽ ấy muốn xé nát bên trong cô ra. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến con, đứa bé chưa chào đời, con của cô!

Cố Minh Thiên điên cuồng thúc những cú mạnh mẽ vào bên trong cô, mà hắn chẳng kiểm soát được bản thân mình, hắn quên rằng sinh linh bé nhỏ ấy vẫn còn đang hiện hữu...

Đàm Linh Chi vừa khóc vừa cầu xin hắn đừng cho vào nữa đến thảm thương, giọng cô khàn đi. Linh Chi cảm nhận được bụng đã đau dữ dội, đau đớn làm sao. Mồ hôi toát đầy ra trán, cô dần mất đi ý thức rồi ngất lịm đi, nơi đang chứa những tiếng ấu da^ʍ kia tuông ra một lượng máu không ít...

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé

Iuu lắm ~~