Cô Vợ Hờ Của Cố Tổng

Chương 37: Lạnh nhạt

Đã một tuần rồi, hắn và cô không nói chuyện. Họ là đang chiến tranh lạnh, Cố Minh Thiên thì sáng đi sớm, tối về muộn, có khi còn không về. Đàm Linh Chi thất vọng tràn trề, tình yêu giữa cô và hắn phải chấm dứt thật sao? Trong lòng vô cùng khó chịu, đã một tuần như thế rồi, hắn giận cô lâu như vậy sao..?

Nhưng đó chỉ là hiểu lầm thôi mà...

- Cậu không về nhà à? Đã hai ngày rồi

Hà Lục Quân lên tiếng nói, anh ta đang ngồi uống rượu cùng Cố Minh Thiên

- Không, về làm gì?

- Linh Chi đang mang thai, cậu để cô ấy một mình như vậy, thật sự không tốt.

Anh ta đã khuyên cậu bạn của mình một tuần sau khi biết chuyện, tên này thì cứng đầu chả chịu nghe, Hà Lục Quân cũng bó tay rồi.

- Mang thai sao? Ha, con đàn bà lăng loàn đó...

Phịch

Cố Minh Thiên say khướt, không kiểm soát được từ ngữ nữa rồi, đang nói thì liền ngã sang một bên bất tỉnh. Hà Lục Quân hết cách, chỉ đành đưa hắn về nhà mình, nhỡ đâu đưa về Cố Gia lại đem Linh Chi ra hành hạ thì khổ!

...

Đàm Linh Chi ngồi lì trong phòng, cô là đang đợi Minh Thiên về, nhưng chờ đợi trong vô thức, cô ngồi đó mà không ngủ, hai mắt cứ hờ hững nhìn về phía không trung vô định

( Sao lại đối xử với em như vậy...)

Đàm Linh Chi không hiểu, không hiểu hắn đang suy nghĩ gì mà lại dùng cách này hành hạ cô đau đớn như vậy. Tại sao hết lần này đến lần khác, hắn đến rồi gieo hi vọng, sau đó lại dập tắt như một cơn gió thoảng qua, cô đáng bị như vậy lắm sao?

Huống hồ gì, đêm nay cô đợi hắn về chỉ để giải thích và mong hắn hiểu, nhưng cô không biết hiện tại Minh Thiên giận cô đến mức nào? Ngày mai là ngày tái khám, chắc có lẽ phải một mình cô tự đi rồi

••••••••

Sáng sớm, Đàm Linh Chi như một cái xác không hồn, lê thân xuống cầu thang, bắt gặp Cố Minh Thiên từ bên ngoài bước vào, trên người vẫn còn thoảng chút mùi rượu. Hiện tại cô không còn chút hơi sức nào để nói với hắn nữa, cứ thế mà cô đeo túi rồi lướt qua hắn.

Cố Minh Thiên có chút khó chịu, cô là đang khó ở với mình sao? Rõ ràng chuyện này cô sai rành rành ra đó cơ mà? Nhưng sáng sớm lại đi đâu thế này? Một lượt câu hỏi hiện hữu trong đầu, rồi hắn cũng gạt phăng những dòng suy nghĩ đó đi. Cứ thế đâm thẳng lên phòng ngủ thêm một giấc nữa.

- Chết tiệt

Cố Minh Thiên không thể nào ngủ được, căn phòng của cả hai sớm đã nguội lạnh mùi hương của cô. Không còn cách nào khác, hắn tự lết thân qua phòng cô

Phịch

Hít một hơi thật sâu, đây mới đúng là mùi hương hắn cần, cởi chiếc áo vest quăng sang một bên, cởi giày rồi cởi bỏ cà vạt và hai chiếc nút áo đầu. Cứ thế mà ngủ một giấc ngon lành.

Ở bệnh viện, cô mới vừa khám xong, cầm tờ giấy khám trên tay, trong lòng bỗng chốc vui vẻ. Bác sĩ nói đứa bé trong bụng đang phát triển rất tốt, chỉ cần bồi bổ như vậy và ăn đủ chất thì chắc chắn đứa bé khi sinh ra rất khỏe mạnh. Đàm Linh Chi vui vẻ rời khỏi bệnh viện, nhờ có tiểu bảo bối này mà cô đã không dám nghĩ đến chuyện ngu ngốc nữa. Đàm Linh Chi đến một quán cà phê, cô muốn thư giãn một tí, tự gọi cho mình thức uống yêu thích, ngồi đọc cuốn sách mà mình thích, cảm giác còn gì bằng?

- Bảo bối, dù như thế nào, mẹ cũng sẽ bảo vệ con đến cùng... Với tư cách là một người mẹ, mẹ sẽ không cho ai động đến con dù người đó là ai đi chăng nữa! Không ai được cướp con khỏi tay mẹ cả...

Đàm Linh Chi vuốt ve chiếc bụng chỉ vừa mới nhú được một chút, thì thầm mà nói, không cần anh ấy cũng được, một mình cô có thể nuôi nó... Cố Minh Thiên chỉ là nhất thời đang có hứng với mình thôi, đối với hắn ngoài kia biết bao nhiêu cô gái, tiền tài địa vị và nhan sắc, những cô gái đó đều muốn gả cho hắn. Nói đến chi cô chỉ là một người bình thường, nhan sắc không có gì quá nổi bật!

...

Cố phu nhân hiện tại đã xong xuôi hết mọi chuyện, một kế hoạch hoàn hảo đã được đề ra, bà dự định, ngày mai sẽ đến thăm con trai yêu quý của mình một hôm. Đương nhiên, bà không biết Linh Chi đang mang trong mình dòng máu của Cố Gia đâu chứ.

- Bạch Mai, ta nghe gia nhân bảo ngày mai con đến Gia Viên sao?

- Vâng mẹ

Bạch Mai bà trả lời lão phu nhân

- Mẹ mong con, đừng gây thêm phiền toái cho thằng bé, từ ngày con bé Linh Chi xuất hiện, ta cảm thấy thằng bé rất thay đổi.

Lão phu nhân chậm rãi nói, nhưng bà thật sự không biết Bạch Mai vốn không nghe càng không lọt tai.

- Vâng mẹ, con biết rồi, con chỉ đến xem tình hình thế nào thôi ạ

Cố phu nhân bằng mặt chứ không bằng lòng, nhưng vẫn cố cắn răng trả lời.

Lão phu nhân nghe vậy chỉ gật đầu, bà ho vài tiếng rồi cũng chống gậy về phòng. Sống đến từng tuổi này, bà chỉ mong nhìn thấy hai đứa cháu mình được hạnh phúc, có một mái ấm thật sự. Bà còn muốn nhìn thấy cháu chắt nữa cơ, lão phu nhân cũng dự định sẽ đến thăn cháu dâu một lần, xem như ra mắt!

————————

Đây là bộ truyện mà có lẽ tui tâm đắc nhất, mong mọi người đọc và ủng hộ. Cũng mong các độc giả thích, nếu có sai sót, mọi người có thể góp ý kiến. Tui sẽ sửa sai nhé

Iuu lắm ~~