Chương 11: Tưởng tượng
Bồ Đào nhìn chòng chọc vào bao lì xì kia, chỉ cảm thấy mật ngọt tràn lan, xâm chiếm toàn bộ cơ thể và tâm trí cô.
Cô không nhận vội, chỉ nói: Anh nghĩ kỹ đi nhé, nhận khoản tiền này, em chính là cô gái có quan hệ tiền bạc với anh.
Vân Gian Túc bình tĩnh đáp: Ừ.
Bồ Đào choáng, sao anh có thể đồng ý dễ dàng như vậy, một từ bâng quơ đã khiến cô nở ruột nở gan.
Nhưng Bồ Đào vẫn không dám bấm vào.
Tùy tiện nhận tiền sẽ cảm thấy có lỗi, nhưng cô lại sợ làm mất mặt nam thần, đành cuống cuồng cầu cứu bạn thân.
Có lẽ Tân Điềm đã đến công ty, cô ấy bắt máy rất nhanh, giọng uể oải: “Cậu sao thế, mới sáng sớm.”
Bồ Đào lo lắng: “Gấp! Hỏi cậu một vấn đề.”
Tân Điềm: “Nói.”
Bồ Đào kể như bắn rap: “Người đàn ông cậu thích đột nhiên phát cho cậu lì xì bảo cậu mua bữa sáng thì phải làm sao? Nên nhận không đây?”
Tân Điềm kích động theo: “Ai? Vân Gian Túc?” Trước mắt cô ấy chỉ có thể nghĩ ra đáp án này.
Bồ Đào lưỡng lự: “… Ừ.”
“Mẹ kiếp, các cậu tiến triển nhanh thế?”
Nghe vậy Bồ Đào đỏ mặt: “Ây da, cậu bỏ qua việc này trước đi, tớ đang chờ câu trả lời mà.”
Tân Điềm quả quyết, đáp: “Anh ấy thích cậu.”
Mặt Bồ Đào càng đỏ hơn: “Thật vậy chăng?”
“Nếu không chính là quản lý ao cá*.”
(*) quản lý ao cá: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ lốp xe dự phòng. (Nguồn: Baidu)
Bồ Đào: “Cậu mới là quản lý ao cá ấy, mau cho tớ biết đáp án chính xác đi! Người từng có kinh nghiệm yêu đương!”
Tân Điềm ho hai tiếng: “Tớ đề nghị trước cứ nhận lấy, sau tìm cơ hội trả lại.”
Cô ấy không khỏi tò mò: “Bồ Đào à, cậu làm thế nào vậy? Có thể khiến đóa hoa lạnh lùng cao ngạo chủ động phát lì xì?”
Bồ Đào sờ gáy: “Tớ cũng không biết, tương kế tựu kế~” Cô đang rối rắm chuyện lì xì, không muốn mắc nợ anh: “Sau đó thì sao? Tìm cơ hội tặng quà anh ấy? Mời anh ấy ăn cơm?”
“Anh ấy gửi ảnh cho cậu chưa?” Đây là vấn đề Tân Điềm quan tâm nhất.
Bồ Đào ảo não: “Chưa.”
“Cho nên tới giờ cậu cũng không biết anh ấy trông thế nào?”
“Ừ.”
“Anh ấy biết cậu không?”
“Chắc là cũng không.”
“Các cậu đang yêu qua mạng?”
“Có lẽ…” Bồ Đào nói chậm rì rì: “Tớ nghĩ gần gần thế.”
“Mẹ nó! Không nói nữa!”
Tân Điềm cho rằng mình cần phải nhắc nhở hữu nghị: “Hai người định phát triển lâu dài không?”
Bồ Đào cụp mắt: “Tớ cũng không biết.”
“Cậu không biết?”
Nhớ tới câu trả lời tương tự của Vân Gian Túc tối qua, Bồ Đào cong môi: “Đúng vậy, tớ không biết, tớ cảm thấy như bây giờ rất tốt, từ từ sẽ đến.”
Hóa ra bọn họ đều mờ mịt, giả ngốc giống nhau, cùng mò mẫm trong một khu vườn bí mật tràn ngập hương thơm ngọt ngào
“Từ từ cái đầu cậu.” Giọng Tân Điềm muốn cầm viên gạch đập nát quả ảo tưởng màu hồng phấn của cô: “Tớ phải nghĩ cách để các cậu gặp mặt.”
“Đừng.” Bồ Đào căng thẳng, vội dập đầu xin tha: “Tớ đây sẽ vỡ mộng, sẽ mất đi Vân Gian Túc.”
Tân Điềm cười: “Sao có thể, bình thường cậu có soi gương không, diện mạo cậu nhìn kiểu gì cũng không giống ‘kiến quang tử’* được chưa – cậu nên lo Vân Gian Túc có phải ‘kiến quang tử’ không thì hơn, anh ấy thần bí như thế, không chừng chỉ nhờ vào giọng nói mà thôi.”
(*) kiến quang tử: khẩu ngữ chỉ sự chênh lệch quá lớn giữa hiện thực và ảo tưởng khiến người ta vỡ mộng. Từ này cũng dùng cho trường hợp yêu qua mạng, hai bên đều có ấn tượng tốt về nhau, nhưng khi gặp nhau ngoài đời thì nữ chê nam lùn, nam chê nữ bé, thuần túy bởi vì tướng mạo đối phương không như kỳ vọng.
“Cấm cậu nói xấu anh ấy.” Bồ Đào bao che.
“Buồn nôn, tế bào lý tính của cậu chết sạch rồi?”
“Đúng.”
“Cậu còn đắc ý nữa hả?”
…
Treo máy của Tân Điềm, Bồ Đào xuống tàu, cô liếc theo dòng người ra ngoài, còn lại dồn hết sự chú ý cho Vân Gian Túc.
Cô gửi tin nhắn giải thích với anh về sự im lặng ban nãy: Mới đến trạm, vội vàng xuống tàu, bây giờ mới có thời gian nhận.
Cô giả vờ trên tàu điện ngầm bị làm phiền, nhất quyết không thú nhận mình xin trợ giúp từ người khác.
Sau đó nhận bao lì xì, mừng thầm giống như nhận được tín vật định tình.
Bên trong có 200 tệ chẵn…
Bồ Đào kinh ngạc: Nhiều quá, sau này em sẽ nghĩ cách trả anh.
Vân Gian Túc không để ý, nói cách khác đối với những lời này, anh chỉ đáp: Nhìn đường.
Tim Bồ Đào đập mạnh, cô dừng bước, quan sát xung quanh.
Khắp người sởn gai ốc, người nọ đang bật theo dõi đồng bộ ở gần đây chăng.
Bồ Đào nghi hoặc: Tại sao anh biết em đang di chuyển?
Vân Gian Túc: Em kể mình vừa xuống xe.
Bồ Đào bừng tỉnh: À…
Cô cũng nhắc nhở: Em đi bộ nhìn đường, anh lái xe cũng phải nhìn đường.
Vân Gian Túc: Được.
Anh nghe lời cô.
Làm sao bây giờ.
Cứu mạng.
Giống yêu đương thật vậy.
Bồ Đào muốn vỗ đầu xem mình còn đang nằm mơ hay không, nếu không tại sao vạn vật quanh cô đều trở nên hư ảo, mơ mộng như được chỉnh filter thiếu nữ.
Đến công ty, ngồi vào chỗ, Bồ Đào bắt đầu ăn bánh sừng bò mua bằng tiền lì xì của Vân Gian Túc.
Cô nhai kĩ nuốt chậm hết sức nâng niu, trong lúc ấy vô thức ngẩn người, nhớ lại lời Tân Điềm nói sáng sớm.
Cô sắp xếp lại những chi tiết nhỏ nhặt khi trò chuyện cùng Vân Gian Túc, phát hiện ra không ít từ khóa.
Nghề tự do.
Có xe. Có mèo.
Có máy ảnh SLR* tốt.
(*) Máy ảnh SLR (tiếng Anh: Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh phản xa ống kính đơn, hay máy ảnh ống kính rời… là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng một tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên một màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. (Nguồn: Wikipedia)
Cùng lì xì 200 tệ.
Chẳng lẽ nghề nghiệp của anh là nhϊếp ảnh gia?
Trên mạng rất dễ giả mạo, nhưng khí chất cao quý hiển hiện trong từng câu chữ không có cách ngụy tạo.
Nghĩ thế, cô cầm di động, mở album ảnh, tìm bức tranh tạo hình nhân vật mình từng vẽ.
Trong tranh chỉ có nam chính Lục Bách Châu. Cũng chính là anh trong tưởng tượng của cô.
Tranh vẽ suy cho cùng vẫn là tranh vẽ.
Bồ Đào nhíu mày, quyết định không mơ mộng hão huyền nữa, nắm bắt hiện tại mới là chuyện quan trọng.
Dù sao… Dù sao… Tạm thời họ cũng không thể gặp nhau, cô còn có thể kiêu ngạo một chút, không cần kiêng dè.
***
Khi Trình Túc đến tiệm, ở cửa đã có không ít người.
Hôm nay có buổi ký tặng của một tác giả nhỏ, những người yêu sách đã tới giành chỗ từ sáng sớm.
Anh khóa xe cẩn thận, lững thững đi vào.
Ban đầu anh định đi đường vòng nhưng chiều cao của người đàn ông khá bắt mắt, không hiểu sao có chút áp lực, đám cá nhỏ chen chúc nhanh chóng bơi ra, tự động nhường đường cho anh.
Trình Túc vuốt cằm nói cảm ơn.
Chờ anh đi qua, các cô gái xôn xao bàn tán diện mạo anh.
Ở quầy bar có chàng trai đang pha café, vừa nhìn thấy anh, cậu lập tức bỏ ca đánh sữa trên tay xuống, nói lớn: “Chị Thư bảo em hôm nay anh đến, em còn không tin, rốt cuộc anh đến thật.”
Trình Túc mỉm cười: “Sao nào, tôi không thể đến?”
“Có thể… tại sao không…”
Trình Túc ngồi xuống ghế bar chân cao, đôi chân dài tùy ý đặt trên giá kê chân.
Cậu thanh niên pha một ly Americano, đẩy tới chỗ anh.
Vừa nhấc ly café, di động của Trình Túc rung lên.
Anh ấn mở, là tin nhắn Bồ Đào gửi.
Cô chụp ảnh bánh mì cho bữa sáng, hóa đơn mua hàng, kèm theo giao diện app quản lý chi tiêu, có ghi khoản chi số dư rõ ràng.
Cô gửi một lúc bốn tin nhắn:
Ăn xong rồi.
Mèo rất no.
Khen anh tốt.
Meo meo meo.
Còn thuyết minh thêm: Từ ‘rồi’ (了)* xin đọc là ‘liao’ cho vần.
(*) Trợ từ ngữ khí ‘了’ có hai cách đọc là [le] và [liǎo]. Chi tiết cách dùng từ này có thể tham khảo trên các trang học tiếng Trung. Phiên âm đoạn Bồ Đào viết theo cách giải thích của cô: ‘Wèi wánliǎo. Māo hěn bǎo. Kuā nǐ hǎo. Miāo miāo miāo.’
Trình Túc cười nhẹ đến nỗi không nghe thấy được.
Cậu thanh niên sau quầy bar ngạc nhiên rớt cằm: “Anh đang cười gì vậy, thật đáng sợ.”
Cậu nhướn mày đoán: “Chẳng lẽ là trêu chọc bạn bè?”
“Làm tốt việc của cậu đi.” Trình Túc tỏ vẻ nghiêm nghị, nhấp một ngụm cà phê.
Sau đó nhẩm lại đoạn thơ 12 từ đọc lên giống hệt bài đồng dao ‘rắm cầu vồng’*.
(*) rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, nguyên văn là ‘thải hồng thí’, ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng, trong trường hợp này ý chỉ thơ con cóc.
Trình Túc nhếch môi, vừa rồi trịnh trọng khen ‘cái rắm’ rõ là uổng công vô ích.
Anh ngước mắt nhìn, nhân viên vẫn tỏ ra ghét bỏ, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ khó tin.
“Nhìn gì.” Anh dọa dẫm.
Cậu thanh niên vội dời mắt, cúi đầu đổ hình latte*.
(*) đổ hình latte (latte art) là phương pháp tạo ra những hình ảnh đẹp mắt trên bề mặt ly cà phê bằng bọt sữa và topping như: hình trái tim, hình hoa hồng, hình dương xỉ, hoa tulip, lá phong, hình cô gái, con vật…
Trình Túc quan sát cậu một lúc, bèn gọi: “Tiểu Tùng.”
Cậu ngẩng đầu: “Dạ?”
Trình Túc trầm ngâm hai giây, hỏi: “Cậu có thể nảy sinh cảm tình với cô gái chưa từng gặp mặt không?”
Cậu thanh niên lại sốc: “Hả?” Cậu ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Hẳn là không, con người đều là động vật thị giác.”
Trình Túc cười cười.
Vậy anh là gì?
Động vật cảm giác?
Buổi tối, khi đang chơi với mèo ở nhà, Trình Túc mở WeChat, muốn xem tình hình con mèo anh ‘gửi nuôi’ nơi đất khách, cả ngày không trò chuyện chung quy không yên lòng.
Cùng lúc ấy, Bồ Đào vẫn ở công ty tăng ca, cô sắp bị bản vẽ làm cho hoa mắt, thần chí mơ hồ.
Cô muốn đi tìm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ của cô bổ sung năng lượng.
Bồ Đào cầm di động, mở WeChat gõ chữ.
Gửi xong cô bèn ngẩn ra.
Vân Gian Túc: Tan tầm chưa?
Bồ Đào: Về nhà chưa?
Bọn họ một trước một sau, không hẹn mà cùng gửi tin nhắn cho đối phương, ngay cả nội dung cũng giống nhau.
Khoảnh khắc này, nụ cười và cảm giác ăn ý ngập tràn.
Bồ Đào tranh đáp lời: Không có.
Vừa dứt lời, bên kia bỗng đặt câu hỏi: Em là động vật thị giác sao?
Bồ Đào chợt căng da đầu, chuông báo động reo lên, Vân Gian Túc đột ngột ném ra câu này là có ý gì? Không đầu không đuôi.
Cô bất giác liên tưởng đến những lời Tân Điềm nói buổi sáng để kìm hãm sự hăng hái của mình, cũng không rõ ý tứ người đàn ông thế nào. Cô không khỏi sợ hãi, chỉ có thể giả ngốc.
Cô không dám suy nghĩ sâu xa, hồi âm: Hả?
Vân Gian Túc cho rằng cô không biết: Không hiểu?
Vân Gian Túc: Vậy đổi cách khác.
Anh hỏi vô cùng trực tiếp: Có từng tưởng tượng về tôi không?