Chương 7: Trà nghệ
Bồ Đào ở lại công ty một lát cũng không thấy Vân Gian Túc đồng ý kết bạn.
Chắc anh còn đang bận.
Nghĩ thế, cô bèn tháo dây cột tóc, đeo túi da, rời khỏi văn phòng.
Trong ga tàu điện ngầm rất ồn ào, hai bên giăng kín quảng cáo nhấp nháy trông y hệt sòng bài ở thành phố không bao giờ ngủ.
Bị người ta chen chúc lên tàu, Bồ Đào nhìn khắp nơi, đã hết ghế trống.
Hành khách xung quanh mỗi người một vẻ, hoặc mỏi mệt, hoặc tươi tắn. Có phụ huynh bịt miệng con mình, mắng đứa trẻ nói nhiều bằng giọng địa phương.
Bồ Đào mím môi, đứng trước mặt hai mẹ con kia.
Một tay cô nắm vòng treo trên cao, tay kia lấy di động, muốn xem thử Vân Gian Túc đồng ý hay chưa.
Một giây sau, ngón tay Bồ Đào vội rụt lại.
Nhất định là cô và anh tâm ý tương thông, nếu không thì tại sao khi cô vừa mở WeChat, đập ngay vào mắt chính là thông báo đồng ý kết bạn.
Xung quanh không còn ngột ngạt như cá chết nữa, cô được cách ly vào bình dưỡng khí tự nhiên.
Bồ Đào gõ chữ bằng một tay: Hết bận rồi?
Vân Gian Túc: Ừ.
Một từ duy nhất, giống như ổ khóa bị sập vào với ý tứ đóng cửa từ chối tiếp khách.
Hoặc giả là chốt cửa được mở ra, chỉ chờ cô đẩy vào. Bồ Đào có phần bối rối.
Cô tranh thủ đi dạo vườn hoa của Vân Gian Túc – vòng bạn bè.
Cô phát hiện, anh trai này đích thị là ‘sen’ của mèo, trong năm status tháng này có tận bốn bài đăng ‘chân dung hằng ngày’ của mèo, không sai, chính là con mèo trên avatar của anh, hơn nữa chụp rất đẹp, hẳn là dùng máy ảnh xịn, camera di động không nét bằng.
Mèo của anh tên là ‘Đại Điều’.
Bồ Đào thông báo: Em tan tầm rồi.
Bồ Đào: Còn anh.
Vân Gian Túc không đáp.
Bồ Đào sợ phải chờ đợi bèn chọn sticker ‘huých bạn’ gửi đi.
Đây là sticker cô lưu từ chỗ Tân Điềm, QQ có tính năng này nhưng WeChat thì không nên cô đành phải dùng chúng. Bình thường nếu bạn bè không kịp trả lời, cô sẽ thả sticker ‘huých bạn’ để oanh tạc. Cô gọi đó là sticker gϊếŧ người hàng loạt.
Nhưng với Vân Gian Túc, cô chỉ gửi một lần.
Cô cảm thấy như vậy khá rụt rè để tìm câu trả lời.
Rất lâu sau, bên kia bất ngờ gửi đến một tin nhắn thoại.
Bồ Đào bừng bừng nhiệt huyết, nội tâm gào thét, đau lòng nói: Em đang trên tàu điện ngầm.
Vân Gian Túc lời ít ý nhiều: Chuyển sang văn bản*.
(*) WeChat có tính năng chuyển tin nhắn thoại nhận được thành văn bản, Bồ Đào đang đi tàu tiện ngầm không tiện nghe nên Túc Túc bảo cô chuyển giọng nói của anh sang văn bản để xem.
Bồ Đào: Phí phạm của trời sẽ gặp báo ứng. Phải ăn chay niệm Phật, tắm rửa dâng hương, chắp tay trước ngực, ở riêng một mình mới được mở tin nhắn thoại của anh.
Vân Gian Túc tiếp tục gửi thêm một tin.
Vẫn là tin nhắn thoại.
Có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lại như dụ dỗ.
Hửm???
Mặt Bồ Đào nóng bừng, cả người giống như ngâm trong chảo lửa, bồn chồn không yên. Đường về nhà hôm nay băng qua Đại Tây Dương ư? Lâu quá đi mất, đã thế tai nghe của cô còn vứt ở nhà trọ.
Cô chỉ có thể đáp: Về nhà em sẽ nghe.
Khung chat lại im bặt.
Đồ xấu xa! Tới nơi, Bồ Đào rủa thầm một câu, giẫm giày cao gót chạy chậm về nhà trọ.
Đứng trước bàn sách thở phì phò, cô cắm tai nghe, nhét vào lỗ tai.
Cô chậm rãi ngồi vào chỗ, hai tay cầm di động, làm nghi thức thần bí trước khi mở báu vật.
Bồ Đào hít vào, thở ra, sau đó chạm tay phát tin nhắn thoại của Vân Gian Túc.
Tin thứ nhất: “Tôi đang lái xe.”
Tin thứ hai: “Không tiện gõ chữ.”
Hu hu.
Mẹ ơi!
Ngất xỉu!
Cứu mạng!
Là giọng thật của anh.
Rất đỗi tùy ý, bình dị nhưng dễ nghe muốn chết.
Bồ Đào vội che miệng, cơ thể loạng choạng như đồng hồ quả lắc.
Một loạt ngôn ngữ ‘ôi trời’, ‘sugoi’, ‘oh my god’ chạy qua đầu cô. Mẹ ơi, cô rơi vào bể tình rồi. Trong lỗ tai cũng nên thu xếp một căn phòng, đóng khung giọng nói ấy rồi treo lên tường, bảo tồn đến khi chết, đây chính là kiệt tác vũ trụ vô giá của giới âm thanh.
Cô phát đi phát lại không biết bao nhiêu lần mới có thể bĩnh tĩnh trả lời tin nhắn của anh.
Bồ Đào: Em về nhà rồi.
Cô liếc nhìn lịch sử, cảm thấy mình chẳng khác nào AI* tự động báo cáo hành trình.
(*) AI: trí tuệ nhân tạo.
Vội vàng bổ sung: Em nghe tin nhắn thoại rồi, nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm.
Lại nhắn: Anh vẫn đang lái xe à?
Vân Gian Túc trả lời rất nhanh: Tôi mới đến nhà.
Bồ Đào nói: Anh có thể giả bộ đang lái xe không?
Vân Gian Túc: …
Bồ Đào lý luận: Tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ, xa xỉ về tằn tiện rất khó.
Vân Gian Túc: Ghi âm giọng nói trong khi lái xe cũng rất nguy hiểm.
Bồ Đào vội nói: Cũng phải, thôi bỏ đi.
Sợ bóp chết cuộc trò chuyện, cô tìm chủ đề khác: Anh cũng vừa tan tầm?
Vân Gian Túc: Đi siêu thị.
Bồ Đào không muốn làm cỗ máy thẩm vấn: Em cũng tính đi siêu thị nhưng vì háo hức nghe giọng anh nên em về nhà trước.
Vân Gian Túc: Muốn mua gì?
Bồ Đào: Đi dạo thôi.
Vân Gian Túc: Mua lá trà?
Bồ Đào: Hả?
Vân Gian Túc chỉ ra: Nickname của em.
Bồ Đào mới để ý tên WeChat của mình, ‘Đại Sư Trà Nghệ’.
Nội tâm cô lần nữa rung chuyển.
Đây là nickname trên mạng cô mới đổi tháng trước. Cô từng than thở với Tân Điềm rằng tại sao mình vẫn chưa tìm được bạn trai. Tân Điềm nói bởi vì cậu không đủ ‘trà xanh’. Cô đổi bèn đổi tên WeChat thành ‘Đại Sư Trà Nghệ’, quả nhiên có người chủ động tìm cô hỏi mua lá trà…
Tuy nhiên cô không rõ Vân Gian Túc có biết hàm ý phía sau không.
Cô quyết định thừa nhận: Đây là ước mơ của em, trước đó em đặt tên ‘Phú Bà Nửa Năm’, tiếc là không thực hiện được.
Vân Gian Túc: Ha ha.
Anh lại bật cười.
Ha, ha.
Hai từ tưởng như tiếng ngọc và đá chạm nhau, ngắn ngủi trong trẻo, cô tự động hình dung ra âm thanh.
Bồ Đào tiếp tục nhắn tin, ngập ngừng đặt câu hỏi: Anh muốn mua lá trà không?
Vân Gian Túc từ chối thẳng thừng: Không.
Bồ Đào bắt đầu diễn: Ba em hi vọng em thừa kế gia nghiệp, nhưng sau khi tới vườn trà của ông nội, em phát hiện mình rất thích hái trà, xao trà. Em không biết lựa chọn thế nào giữa hiện thực và ước mơ. Ba nói nếu em đạt được thành tích trong việc bán trà, ông sẽ không ép em thừa kế công ty gia đình nữa. Lá trà của em trước mắt có giá thấp nhất thị trường. Nếu được, mong anh có thể giúp em thực hiện ước mơ, để em chứng minh bản thân, được không?
…
Đọc hết mẩu truyện tự sáng tác này, ý cười của Trình Túc càng rõ.
Thậm chí anh còn muốn hỏi bao nhiêu tiền.
May mà anh kịp thời ngăn ý tưởng ấy lại.
Bấy giờ anh cũng mới phát hiện, sau khi đổi dép lê, anh thuận tay đặt túi đồ xuống tủ quầy bar, đứng tại chỗ trò chuyện với cô rất lâu.
Trình Túc xoa đầu con mèo đang đánh hơi túi đồ, rồi lấy ra một gói thức ăn tươi, xé bao bì đút cho nó.
Nó híp mắt, chậm rãi đánh chén sạch sẽ.
Con mèo lông ngắn bóng mượt ra sức cọ mu bàn tay trắng nõn của chủ nhân.
Chơi với Đại Điều một lát, Trình Túc lại nhấc di động lên, bên kia có vẻ chờ lâu không thấy anh trả lời, mong ngóng hỏi: Anh lại bận nữa à?
Người đàn ông nheo mắt, phát hiện thông tin cá nhân của cô đã thay đổi.
Anh thoáng khựng lại, gõ dấu chấm hỏi gửi qua.
Đối phương giả vờ không hiểu: Gì vậy?
Đuôi mày của Trình Túc nhếch lên: Avatar và tên em, sao lại thế này?
Bồ Đào: Không đáng yêu ạ?
Trình Túc: Tôi có thể nói gì được.
Đúng vậy, avatar là mèo của anh, nickname cũng lấy tên mèo của anh, anh biết phải nói sao, dối lòng bảo rằng mèo nhà mình không đáng yêu?
Đối phương còn ấm ức: Em dạo vòng bạn bè thì bắt gặp con mèo này, em thấy bộ dạng nó đáng yêu, tên cũng đáng yêu bèn mượn làm ảnh đại diện. Chủ nhân đã tìm tới cửa chất vấn thì em cũng không cần nữa, thành thật xin lỗi.
Cô xóa toàn bộ trong tích tắc, ngay cả tên cũng trắng trơn.
Bồ Đào: Như thế được chưa? Mèo nhà anh thực sự rất đáng yêu… Em không biết nên để ảnh nào vì chúng đều không đẹp bằng, cứ để ảnh trắng là được.
Bồ Đào: [Tội nghiệp].
Trình Túc câm nín.
Bồ Đào bên này cũng sốt ruột theo, chẳng lẽ do cô tấn công dồn dập, mặt dày mày dạn quá, đối phương cảm thấy bị xúc phạm?
Yên tĩnh thật lâu.
Vân Gian Túc: Dùng đi, Đại Sư Trà Nghệ.