Muốn Nghe Giọng Anh

Chương 1: Khai sáng

Chương 1: Khai sáng

Gần 1 giờ sáng, Bồ Đào mới về nhà.

Nói là nhà thực ra cũng không hẳn, chỉ là nhà trọ cô thuê ở Dung Thành, ngoài cô còn có một người bạn thuê chung.

Vì đẩy nhanh tốc độ vẽ, Bồ Đào đã tăng ca ba ngày liền.

Thay dép lê, cả người cô nặng như đeo chì, ngoại trừ chiếc bụng đói trống rỗng.

Bồ Đào xách đôi giày thể thao của mình, chuẩn bị đặt xuống giá đựng giày, tay cô bỗng lơ lửng giữa không trung.

Giày của bạn trọ để lộn xộn, chiếm nguyên giá đựng, cô dừng một chút rồi gạt chúng ra, dọn chỗ cho giày của mình.

Bồ Đào mở cửa phòng ngủ, treo túi xách, mang chiếc nồi có tay cầm đi thẳng tới phòng bếp, định nấu bát mì sợi ăn chống đói.

Bước qua cánh cửa trượt, Bồ Đào sững người.

Đập vào mắt cô là bồn rửa đầy bát đĩa xoong chảo xếp chồng lên nhau.

Bồ Đào tức ngực.

Cạch, cô đặt nồi xuống bàn bếp, đi qua, đứng lặng trước bồn rửa.

Cô mở vòi nước, nước chảy ào ào, váng mỡ nửa đỏ nửa vàng nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Bồ Đào vốn đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần còn bị hình ảnh này đâm vào ánh mắt.

Cảm giác nhờn bẩn bao phủ, như thể cô đang chìm trong bồn rửa.

Bồ Đào buồn nôn vô cùng, cô cố nén cảm giác ói mửa đang cuộn trào, tắt vòi nước rồi đi tới một căn phòng ngủ khác.

Cô gõ cửa liên hồi, cửa gỗ rung uỳnh uỳnh.

Bồ Đào chẳng màng đến việc mình biến thành tên cướp, trắng trợn quấy nhiễu người khác giữa đêm khuya.

Không biết gõ cửa bao lâu, tay Bồ Đào cũng trở nên tê dại.

Bên trong giống như ngôi mộ, an táng ‘xác chết’ không biết nói chuyện.

Thế nhưng hôm sau nó có thể cải tử hồi sinh giống như zombie, phát tán mycovirus* mọi ngóc ngách tra tấn cô.

(*) mycovirus (tiếng Hy Lạp: μύκης mykes (nấm) + virus Latin), còn được gọi là mycophages, là những virus kí sinh ở nấm (nấm men, nấm sợi). (Nguồn: Wikipedia)

Lần thứ ba rồi.

Quá tam ba bận, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Bồ Đào.

Tưởng chừng không phải cô gõ cửa mà là gõ nắp quan tài. Dẫu gào thét cỡ nào cũng chỉ có tiếng bản thân vọng lại.

Lần đầu tiên, bạn trọ không xả sạch bồn cầu. Cô hỏi trên WeChat, đối phương không thèm xem, sau đó Bồ Đào gọi điện, cô ta cũng không nghe. Đến khi tình cờ chạm mặt ở cửa ra vào, Bồ Đào mới có cơ hội mở miệng, kết quả cô gái kia mới bâng quơ đáp, à, tôi không để ý.

Chuyện tương tự lặp lại mấy bận, cô ta vẫn mất hút chẳng thấy bóng dáng, thói quen bài tiết kiểu chó hoang không hề thay đổi, ngỗng bay đi để lại giọng hót, mùi hôi thối quanh quẩn chẳng rời.

Lần thứ hai, Bồ Đào muốn giặt ga giường và vỏ chăn, cô mở nắp máy giặt liền trông thấy quần áo của bạn trọ lưu cữu lâu ngày quên phơi nắng, nhăn nhúm như cuộn tranh trừu tượng.

Bồ Đào đi tìm cô nàng, cô nàng vẫn phát huy kỹ năng mắt điếc tai ngơ một cách nhuần nhuyễn, trốn trong phòng giả chết, chờ Bồ Đào về phòng mới đi tới phòng tắm, bấm máy giặt lại tảng quần áo gần như mốc meo.

Bồ Đào không chịu nổi.

Thuê nhà chung thật sự phải dựa vào may mắn, rất khó đảm bảo rằng bạn sẽ không gặp phải người khác thường.

Càng xui xẻo hơn là, bạn trọ có vấn đề thì thôi, đằng này còn gặp phải chủ nhà thờ ơ, khiếu nại của cô hoàn toàn vô dụng.

Bồ Đào thầm nghĩ, hết hạn ba tháng, cô nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này, càng xa càng tốt.

Bồ Đào mất hết khẩu vị, cầm chiếc nồi trở về phòng, leo lên giường – thiên đường với những giấc mộng đẹp.

Nhắm mắt, cảm giác ức chế phần nào được giải tỏa, Bồ Đào trở mình, móc di động từ túi sau quần jeans, gửi WeChat cho bạn thân.

Cô biết chắc cô ấy chưa ngủ, bèn chọn bừa một sticker mở đầu câu chuyện.

Bạn thân trả lời: Mới về?

Bồ Đào gõ chữ: Cậu đoán xem.

Bạn thân của cô tên Tân Điềm, ba mẹ cô ấy đặt tên này với hàm ý ‘khổ trước sướиɠ sau’, thế nhưng cô ấy luôn dõng dạc tự xưng là ‘Điềm Tâm’.

Bồ Đào: Tớ sắp phát điên với bạn trọ rồi, có phải tớ sắp thăng thiên nên cô nàng mới độ kiếp cho tớ trước không?

Tân Điềm: Có lẽ vậy, còn một tháng nữa thôi, cậu ráng chút. Cố lên! Bồ Tiểu Quỳ!

Thấy bạn có vẻ lơ đễnh, Bồ Đào hỏi: Cậu đang làm gì, soạn giáo án?

Tân Điềm: Muộn thế này soạn giáo án gì nữa, tớ đang xử lý hậu kỳ.

Bồ Đào: Kịch truyền thanh?

Tân Điềm: Ừ, chúng tớ đều bận tối mắt tối mũi.

Nghề chính của Tân Điềm là giáo viên ngôn ngữ của một tổ chức giáo dục, ngày thường dạy dỗ đám học sinh nghịch ngợm cũng đủ nhức đầu. Đáng sợ nhất là ngay cả khi cảm xúc héo mòn như miếng bọt biển khô quắt, cô ấy vẫn có thể gom góp sự kiên nhẫn, tạo ra dòng điện tình yêu, tình yêu đối với kịch truyền thanh.

Bồ Đào: Không vứt sang một bên được à?

Tân Điềm: Xong đoạn này sẽ vứt sang một bên đây.

Lời của cô ấy chẳng khác gì ‘Sói đến rồi’, Bồ Đào đã nghe cả trăm ngàn lần.

Bồ Đào: Buồn nôn quá.

Tân Điềm: Biết sao được, kịch truyền thanh là ánh sáng đời tớ, là ngọn lửa khao khát của tớ.

Nhắc tới đam mê, cô ấy bắt đầu lải nhải không ngừng: Cậu muốn nghe thử không, giọng CV* vai nam chính tớ đang làm tuyệt lắm, đọc diễn cảm gì đâu, âm sắc thâm tình, cười hay ơi là hay, sắp đi l*иg tiếng cho phim điện ảnh và truyền hình được rồi.

(*) CV (character voice): người l*иg tiếng cho nhân vật.

Cô ấy hóa thân thành nhà văn hạng C, lạm dụng rất nhiều phép tu từ.

Mà Bồ Đào không hề cảm kích: Miễn đi.

Cô không có hứng thú, ngày ngày đối mặt với đám grid* xanh xanh đỏ đỏ sắp làm thị giác của cô mệt mỏi, chẳng mấy mà tăng nhãn áp, ngay cả tiểu thuyết còn không thích đọc chứ đừng nói là nghe kịch truyền thanh cải biên từ tiểu thuyết.

(*) grid (lưới) hay đầy đủ hơn là grid system (hệ thống lưới) là một thuật ngữ quen thuộc đối với giới làm đồ hoạ. Đây được coi là công cụ ‘tủ’ giúp các graphic designer có thể căn lề, kích thước, phân chia ranh giới trong bố cục thiết kế nhằm tạo ra một tổng thể ngăn nắp, chỉn chu, có quy luật. (Nguồn: ColorME)

Tân Điềm thất vọng: Đây là tổn thất của cậu.

Bồ Đào nằm nghiêng về bên phải: Có thời gian rảnh rỗi chẳng bằng làm quen với trai đẹp, mơ mộng yêu đương qua giọng nói, chậc, tớ không làm được.

Tân Điềm: Vậy cậu làm quen với trai đẹp đi.

Bồ Đào sửng sốt: Làm quen kiểu gì? Công ty tớ toàn yêu ma quỷ quái.

Tân Điềm: Còn cậu? Hồ ly tinh Động Bàn Tơ?

Bồ Đào trả lời: Tạm xem như cậu đang khen tớ.

Cô hỏi tiếp: Cậu có đối tượng nào giới thiệu không?

Tân Điềm: Ê a bò đất thì sao? Một số khá trắng trẻo đẹp trai, cổ phiếu tiềm năng đấy, chờ hơn 20 năm nữa là được.

Bồ Đào không phản bác được.

Tân Điềm cũng không nhắn lại.

Bạn chí cốt ấy mà, có thể bắt đầu trò chuyện hay kết thúc bất cứ lúc nào, không cần giữ kẽ.

Rửa mặt xong ra khỏi phòng tắm, Bồ Đào rót cốc nước, tính lừa mình dối người dùng chất lỏng lấp đầy bụng rỗng.

Cô quay lại WeChat xem Tân Điềm có nhắn gì không, phát hiện cô ấy chẳng nói gì, chỉ gửi đến một file audio không quá nặng, khoảng vài megabyte (MB).

Tên file: Ngủ ngon.mp4.

Đã gửi 12 phút trước.

Bồ Đào: Gì đây?

Đợi một phút mà khung chat không có động tĩnh, cô đoán Tân Điềm đã ngủ rồi.

Bồ Đào vô thức cong miệng, một tay giơ cốc nước lên môi, tay kia đeo tai nghe từ trái sang phải, xong xuôi cô mới bật file audio kia.

“Sao còn chưa ngủ? Ngày mai anh sẽ không gọi em nữa đâu.”

Một giọng nói trầm thấp bất ngờ phát ra, chui thẳng vào tai cô, mang theo ý cười.

Cơ thể Bồ Đào chợt cứng đờ, động tác đặt cốc cũng chậm hẳn.

Sao có thể tồn tại giọng nói như thế.

Tự nhiên, vừa vặn, không gồng, tựa hoa xuân nở rộ, gió hè phất phơ, mưa thu giăng giăng trên mái nhà, nước tuyết mùa đông nhỏ giọt, như tivi bắt đầu bật lên, mây tan mây tụ, khiến người ta cảm nhận được sự cưng chiều thầm lặng ngay tức khắc, hơn nữa sẽ tê dại vì sự cưng chiều này.

Thứ lỗi cho cô tạm thời không thể miêu tả bằng nhiều tính từ hơn, bởi tim cô đang bấn loạn.

Bồ Đào như bị trúng đạn không thể động đậy, l*иg ngực đánh trống reo hò mất kiểm soát.

Tưởng chừng…

Chủ nhân giọng nói ấy đang nằm cạnh cô, ôm cô trong lòng, thủ thỉ bên tai cô, xung quanh cô đều là độ ấm và hơi thở của anh.

Họ là người yêu, không xa không rời, trọn đời trọn kiếp.

Bồ Đào đỏ mặt tía tai.

Trong phút chốc, cô đã lĩnh ngộ ra điều mà Tân Điềm từng nói với mình…

Thanh khống là một loại gen lặn ở người, nó yên tĩnh ngủ đông cho tới khi…

Cho tới khi gặp được âm thanh có thể khai sáng bạn.