Chương 3: Gõ theo
Mấy năm trước theo vũ đoàn lưu diễn châu Âu, Quy Đình Nguyệt từng nán lại một trấn nhỏ dưới dãy Alpes* vài ngày.
(*) Một trong những dãy núi lớn nhất, dài nhất châu Âu, trải dài qua 8 quốc gia Pháp, Thụy Sĩ, Ý, Monaco, Liechtenstein, Áo, Đức và Slovenia.
Phong cảnh trấn nhỏ rất đẹp, tựa như bức tranh sơn dầu có độ bão hòa cao.
Phòng khách sạn cô ở hướng thẳng ra núi tuyết, mỗi khi mở cửa sổ, đập vào mắt là những đỉnh núi tuyết trập trùng, màu xám tro của núi hòa với màu trắng của tuyết tạo nên vẻ đẹp riêng biệt. Cái lạnh thấu xương tựa lưỡi dao, khiến người ta nghẹt thở.
Chiều nay, Quy Đình Nguyệt cũng có cảm giác tương tự khi nhìn qua ống nhòm.
Ngũ quan con người có ngọt ngào, thân thiện, tươi tắn,… song người đối diện rõ ràng thuộc kiểu khác, nói sắc sảo thì không đúng, bảo ‘mày rậm mắt to’ cũng không hẳn, khuôn mặt anh ta rất góc cạnh với chiếc mũi cao hẹp, cằm nhọn, đôi mắt hơi xếch nhìn có vẻ hung dữ thiếu kiên nhẫn.
Quy Đình Nguyệt sững sờ hai giây, cụp mắt gập ống nhòm.
Kể từ giây phút này, cô sẽ từ bỏ việc liên tưởng. Cô chẳng bất ngờ vì anh ta có thể tạo ra những giai điệu ấy, bộ dạng anh ta hoàn toàn phù hợp, thậm chí ăn khớp với nhịp trống, là cô mơ mộng quá hàm súc và bảo thủ.
Về phòng ngủ, tâm trạng Quy Đình Nguyệt cứ bồn chồn hệt như lúc bị phản ứng thuốc, dù rằng trong hai tiếng gần đây cô không uống viên thuốc nào.
Cô chạy đến bàn sách, mở cuốn nhật ký, một bóng hình rõ nét tức khắc chạy chạy vào câu chữ.
Nhật ký phong cách thư từ của cô cũng thay đổi danh xưng, không chỉ là ‘di ngôn’ mỗi ngày.
“Gửi người bạn tầng đối diện, mong anh mạnh giỏi khi đọc thư này.”
“Anh thật sự không phải người phàm, chơi trống hay như thế thì thôi đi, tại sao bộ dạng cũng hút mắt quá vậy…”
Quy Đình Nguyệt múa bút thành văn, trôi chảy vô cùng hiếm có.
Nhật ký hôm nay kết thúc bằng: “Mong chờ màn biểu diễn chiều mai của anh, tôi sẽ trình diện đúng giờ.”
***
Sớm tinh mơ hôm sau, mẹ Quy Đình Nguyệt tới chung cư đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý – thủ tục bắt buộc mỗi tháng một lần.
Nhìn con gái đang ăn sáng, bà hơi giật mình.
Mọi khi cô đều dửng dưng, lề mà lề mề như gặp địch, hôm nay không thấy bài xích, dường như đã sớm có chuẩn bị.
Trong phòng tư vấn, lần đầu tiên Quy Đình Nguyệt không tỏ vẻ thống khổ mà rót vào tai bác sĩ những điều mình đã nghe và nhìn suốt nửa tháng qua, không thể dừng lại.
Bác sĩ kiên nhẫn lắng nghe rồi nhướng mày, khen ngợi: “Có thứ khơi dậy hứng thú của cô, tín hiệu này rất tốt.”
Quy Đình Nguyệt nắm hai tay: “Tôi cũng bất ngờ lắm. Tôi cảm giác tiếng trống của anh ta hiệu quả không thua gì sertraline*.”
(*) Sertraline: loại thuốc được sử dụng để điều trị trầm cảm, hoảng loạn, rối loạn ám ảnh cưỡng chế, rối loạn căng thẳng sau chấn thương, rối loạn lo âu xã hội,…
Bác sĩ mỉm cười: “Cô có nghĩ tới chuyện làm bạn với anh ta không?”
Quy Đình Nguyệt trầm mặc: “Không.”
Cô buông rèm mi, tự giễu: “Khoảng thời gian này tôi luôn âm thầm quan sát, hơn nữa tình trạng của tôi không thích hợp kết bạn vì tôi sẽ truyền cảm xúc tiêu cực cho đối phương.”
Bác sĩ lắc đầu: “Không, tình trạng của cô rất thích hợp. Cô có hứng thú mãnh liệt với anh ta, trên cơ sở này, việc tăng cường hoạt động và xã giao càng hữu ích cho sự phục hồi của cô. Đừng lo lắng hay sợ ra ngoài, hãy bước đi và cô sẽ phát hiện thứ chờ đợi cô chẳng qua chỉ là bước tiếp theo như lẽ đương nhiên, chứ không phải rừng gai đáng sợ như cô hằng nghĩ. Thế giới bên ngoài không đáng sợ, chỉ cần mở lòng, mang theo sự chân thành kết bạn với đối phương, tôi tin anh ta nhất định sẵn lòng quen biết một cô gái xinh đẹp ưu tú như cô.”
Thật ư?
Quy Đình Nguyệt bán tín bán nghi về nhà, làm tổ trên giường.
Trằn trọc mãi đến 3 giờ chiều, cô ra khỏi phòng ngủ, đi tới ban công, quan sát hai ô cửa sổ nhà đối diện.
Bỗng, rèm cửa sổ bên phải bị kéo ra, một bóng người cao gầy xuất hiện.
Trong lòng Quy Đình Nguyệt run lên, cô vội ngồi sụp xuống, giấu mình sau bức tường.
Lát sau, cô ló nửa đầu, cửa sổ đã không còn ai, chỉ thấy căn phòng trống rỗng.
Trong phòng bài trí đơn sơ, chỉ có một chiếc giường và bốn bức tường trắng giống như một phòng bệnh độc lập.
Quy Đình Nguyệt chậm rãi thở phào. Cô vờ đứng thẳng, dang tay, căng ngực hít thở, thực chất là đang nhìn trộm một cửa sổ khác.
Anh ta không tới phòng khách hay phòng bếp nữa.
Có vẻ, cô không xem được phòng tập luyện của anh ta rồi.
Quy Đình Nguyệt đặt tay trên lan can, hơi tiếc nuối.
Song cô lại nghĩ, nhìn từ xa, nghe từ xa cũng tốt, đó là may mắn, cũng là điểm sáng cho cuộc sống nhạt nhẽo của cô.
Đúng lúc này, một tiếng ‘bùm’ trầm đυ.c như sấm xuân xé toạc bầu trời và nhịp trống mạnh mẽ dội xuống, tựa như trò chơi xoay vần giữa hủy diệt và tái sinh.
Hôm nay anh ta luyện trống sớm cơ đấy.
Sự kiêu ngạo trong tiết tấu như có thể xâm nhập trong cơ thể, kí©ɧ ŧɧí©ɧ adrenaline tăng vọt, Quy Đình Nguyệt hơi tròn mắt, không khỏi nổi da gà.
Anh ta chơi thật lâu, thính giả trung thành Quy Đình Nguyệt cũng nằm dài trên ban công thật lâu, đầu gật gù, ngón tay gõ theo điên cuồng như một nghệ sĩ piano.
Khi đám mây phương xa giống nước cam bị đổ nhào, tiếng trống dồn dã chợt tắt.
Động tác của Quy Đình Nguyệt bất giác ngừng theo.
Cô nhìn về phòng bếp nhà anh ta, ánh tà dương nhuộm màu cửa sổ thành sắc trà chiều, giây lát, người đàn xuất hiện trong tầm mắt và dừng ở một chỗ.
Quy Đình Nguyệt nheo mắt, đoán rằng anh ta lấy gì đó trong tủ lạnh hoặc chạn bát.
Cuối cùng, anh ta đứng sau bồn rửa, chắc đang chuẩn bị bữa tối.
Chỉ tiếc cách xa quá.
Lòng cô khẽ chùng xuống, ngay sau đó bị một suy nghĩ kỳ quặc đang không ngừng bành trướng thôi thúc.
Cô bắt đầu nghĩ, liệu có nên tiếp tục hành vi khiến người ta căm phẫn hay không, bởi đây là lần đầu tiên anh ta ở phòng bếp lâu đến vậy.
Quy Đình Nguyệt nhìn đối phương không rời, cô sắp bị suy nghĩ mâu thuẫn của mình tra tấn đến quay cuồng.
Cuối cùng, mong chờ đánh bại do dự, cô cường điệu với mình, chỉ xem thử để biết tối nay anh ta ăn gì thôi.
Không hơn.
Quy Đình Nguyệt rảo bước về phòng lấy ống nhòm rồi lại chạy tới căn cứ địa phòng khách, chọn đúng góc độ, giơ cao ống nhòm.
Hai phút sau, khóe môi cô khẽ cong lên.
Người đàn ông thuần thục đập hai quả trứng gà vào bát bằng một tay, sau đó cầm đôi đũa đánh trứng. Giữa chừng, anh ta bỗng dừng lại, đặt bát xuống mặt bàn. Như nổi hứng nhất thời, anh ta cầm mỗi tay một chiếc đũa, coi chúng là dùi trống, bắt đầu gõ ngẫu hứng vào mọi thứ xung quanh. Phòng bếp biến thành phòng tập, xoong nồi bồn chậu là dàn trống của anh ta, dồn dã, sôi động, liền mạch, điêu luyện, như ở chốn không người. Dưới bàn tay anh, nơi nhuốm khói dầu sinh hoạt cũng toát lên khí thế hào hùng.
Dẫu không nghe được âm thanh, Quy Đình Nguyệt cũng tưởng tượng ra nhịp điệu mạnh mẽ thường ngày trong tâm trí.
Tay trái của anh ta thình lình xoay dùi trống rồi nhẹ nhàng giữ nó, tiếp tục gõ.
Ôi! Quy Đình Nguyệt bụm tay che miệng, suýt kinh hô thành tiếng.
Quá trình tiêu khiển rất ngắn ngủi, vỏn vẹn chưa đầy hai phút nhưng sự cộng hưởng trong im lặng ấy vẫn khiến cô thổn thức.
Có người tha thiết với đam mê của bản thân như thế sao?
Nơi nơi đều là vũ đài, hệt như cô ngày xưa.
Phải, cô cũng từng làm thế, từng nhón chân nhảy múa khi hâm nóng thức ăn trong phòng bếp và thực hiện 6 fouetté* liên tiếp ngay khi lò vi sóng kêu ‘ding’ báo hiệu kết thúc công việc.
(*) Fouetté là một thuật ngữ ba lê có nguồn gốc từ tiếng Pháp, chỉ một chuyển động của ba lê cổ điển, theo đó diễn viên thực hiện các động tác quay liên tiếp ở một chỗ với thời gian rất ngắn.
Trái tim Quy Đình Nguyệt run lên, tay cầm ống nhòm thong thả buông xuống.
Giờ đây cô hạ quyết tâm, bất kể chờ đợi cô là bước tiếp theo như lẽ đương nhiên hay rừng gai đáng sợ, cô cũng muốn làm quen với anh.