Tô Lị Và Rượu

Chương 11

Thời tiết ấm lên, quán bar càng ngày càng đông khách, mọi người thường xuyên bận rộn đến 3, 4 giờ đêm, thỉnh thoảng còn phải thức thâu đêm đến sáng.

Ông chủ lại tuyển thêm hai bartender và hai người phục vụ, sắp xếp lại thời gian làm việc mới, hiện tại ngày làm và nghỉ của Trần Tửu được xếp xen kẽ, trong thời gian nghỉ ngơi hoặc đi tìm Tô Lị, hoặc ở nhà ngủ nướng.

Chỉ qua một đêm, hoa đào trong sân trường nở rộ, nay Tô Lị không có tiết, dẫn Trần Tửu tới đi dạo, gần đây du khách ra vào Liston nhiều vô kể, xe du lịch của nhà trường đều đã được ngồi đầy, Tô Lị dẫn Trần Tửu đi dạo hơn nửa vòng sân trường, mệt không chịu được, mua hai cốc nước lạnh ngồi xuống dưới tán một cây hoa đào nghỉ chân.

Tô Lị không thích hoa đào, một vài bông rơi xuống trên người, cô giơ tay phủi đi.

“Anh thấy đồ uống của trường em có được không.”

“Cũng tạm.”

“Sao lại cũng tạm, uống ngon mà.”

“Bình thường.”

Tô Lị trừng anh một cái: “Chỉ có đồ anh pha là tốt nhất chứ gì.”

“Đương nhiên.”

“Kiêu ngạo ghê.”

“Đấy là sự thật.” Trần Tửu nhặt một bông hoa đào trên đùi, tiện tay gài vào tóc cô, Tô Lị đẩy tay anh ra, lấy hoa đào xuống: “Trông quê mùa lắm.”

“Anh thấy có quê mùa đâu.”

“Quê.”

“Đẹp.”

“Thẩm mỹ của anh kì vậy? Như một cô học sinh nhỏ ý.” Tô Lị cầm hoa đào cài lên vành tai anh: “Anh cài đi.”

Trần Tửu không từ chối, “Anh đẹp không?”

“Đẹp đẹp.” Tô Lị mím môi nén cười, lấy điện thoại ra: “Lại đây nào, để em chụp cho anh một kiểu.”



Phòng làm việc của Tô Lị nằm trong tòa nhà điêu khắc cách vườn hoa đào không xa, cả tòa nhà là địa bàn của khoa điêu khắc. Đó là một tòa ba tầng được xây dựng theo phong cách châu Âu cổ điển, nhìn trông có vẻ cổ kính, dây thường xuân leo đầy trên tường, vừa thanh tao lại tươi mát.

“Một mình em ở một phòng hả?”

“Vâng ạ.” Tô Lị treo chìa khóa cửa lên giá: “Đấy là một trong số những ưu điểm của trường em, điều kiện tốt, mỗi người một phòng làm việc độc lập, thế nào, phòng của em trông cũng được lắm đúng không.”

Trần Tửu quan sát từng tác phẩm điêu khắc lớn nhỏ trên giá: “Sao tác phẩm của em toàn những thứ kỳ lạ vậy.”

“Kỳ lạ đâu, đấy người ta gọi là sáng tạo.”

Trần Tửu nhìn chăm chú vào một bức tượng: “Cái này là cái gì thế?”

“Cái kia ạ, bồ câu.”

“Trông nó đâu giống bồ câu.”

“Không giống chỗ nào ạ?”

“Chỗ nào cũng không giống.” Trần Tửu muốn lấy ra nhìn: “Anh có thể chạm vào không?”

“Anh cứ lấy đi ạ.”

Anh cẩn thận nhấc lên, nâng niu trong lòng bàn tay ngắm nhìn: “Thật là trừu tượng.”

Tô Lị nghiêng mặt nhìn anh: “Nếu anh thích thì em tặng anh đó.”

“Em hào phóng thế.”

“Cái này có là gì chứ.” Tô Lị xoay người, ngồi xuống ghế bập bênh, đung đưa theo ghế: “Anh thích cái gì thì cứ lấy đi.”

“Thế thì anh không khách khí đâu nhé.” Trần Tửu đặt bức tượng trong tay xuống, đi về phía cô, đột nhiên cúi người, hai tay nắm lấy tay vịn của ghế, mặt kề mặt với cô: “Chỉ muốn em.”

Tô Lị thuận thế ôm cổ anh: “Được thôi.”

Cô vừa định hôn anh, Trần Tửu nhấc người tránh đi, anh giơ tay, lắc lắc con dao điêu khắc: “Em có thể cho anh xem những thứ đó được làm như thế nào không hả nhà điêu khắc.”

“……”

Tô Lị dẫn Trần Tửu lên tầng lấy thạch cao, Trần Tửu nhìn bộ dáng cầm xẻng múc thạch cao của cô, cảm thán một câu: “Bảo sao em lại dũng mãnh thế, hóa ra luyện từ múc thạch cao.”

“Anh còn chưa được nhìn thấy lúc em dũng mãnh nhất đâu.”

“Phá đồ?”

“Anh đừng nói nữa, mất hình tượng quá.”

“……”

Phòng làm việc của Tô Lị rất rộng, lại bị cô chất đầy đồ đạc, nào là hoa cỏ, khung tranh giá vẽ, ghế cao cái gì cần có đều có.

“Sao em để nhiều khung tranh thế, bình thường em hay vẽ tranh à?”

“Em ít khi vẽ lắm, chỉ hôm nào nổi hứng thì mới cầm bút lên vẽ thôi.”

Trần Tửu dọn bớt đồ đạc vướng chân đi, tạo một không gian rộng ngồi nhìn cô làm việc: “Em có cần anh giúp không?”

Tô Lị một bên bốc thạch cao đặt lên giá, một bên cong khóe miệng cười nói với anh: “Anh ngồi xem là được rồi.”

Cô vừa đắp thạch cao, vừa dùng đầu gỗ của búa gõ chặt, còn chưa kịp thành hình, chợt nghe thấy tiếng cười của Trần Tửu: “Anh cười gì?”

“Thứ em đang làm giống cái chày gỗ thật đấy.”

“Ban đầu nó vậy đó, chờ đến lát nữa anh không cười được đâu.”

Tô Lị đắp thạch cao gần mười phút, một cái đầu bằng thạch cao được đóng chặt trên giá, Trần Tửu ngồi bên cạnh nhìn, bình thường trông cô có vẻ không đứng đắn, nhưng đến lúc nghiêm túc làm việc gì đấy lại rất tốt.

“Anh nhìn này.” Tô Lị ra hiệu với anh, hai ngón tay đặt vào đống thạch cao moi một cái, hốc mắt xuất hiện.

“Dần thành hình rồi.”

Tô Lị nhướng mày, không nói gì, tiếp tục tạo ngũ quan trên thạch cao, chẳng mấy chốc, một cái đầu người lớn được cô tạo ra.

“Anh lấy giúp em cái dao khắc với.” Tô Lị chỉ chỉ vào bên người anh.

“Em muốn lấy cái nào?”

“Một to một nhỏ, anh cứ lấy cho em hai cái là được ạ.”

Anh đưa dao cho cô, tuy nói thứ này là dao khắc, thật ra lại được làm từ gỗ, mũi dao không sắc, song lại dùng rất tốt trong việc khắc thạch cao.

Trần Tửu đứng lên, lại gần nhìn cô tay trái đắp thạch cao, tay phải dùng dao khắc chi tiết, chỉ chốc lát, ngũ quan đã thành hình rõ ràng.

“Có phải người lớn tuổi như thế này rất khó làm không?”

Tô Lị đang lấy móng tay tạo râu cho pho tượng: “Người già là đối tượng dễ làm nhất đấy, chúng em thích nhất là khắc người già, anh xem này, đường cong, cơ bắp, nếp nhăn, vô cùng phong phú, lại rất rõ ràng, tùy ý khắc cũng giống, ngược lại những người trẻ tuổi đẹp trai thường khó hơn.”

“Biết vậy anh đã bảo em khắc người trẻ tuổi rồi.”

“Nếu anh thích lần sau em sẽ làm một cái tặng anh nhé.” Tô Lị đột nhiên dừng động tác, xoay mặt nhìn anh.

“Em nhìn gì vậy?”

Cô lùi ra sau một bước, quan sát anh từ trên xuống dưới.

“Làm gì vậy?”

Tay cô xoay dao điêu khắc, mỉm cười sâu xa: “Nếu không, em điêu khắc mặt anh đi.”

“Anh á?”

Tô Lị đột nhiên kề sát người anh, chân Trần Tửu bị ghế chặn lại, ngồi xuống, Tô Lị cúi người ghé lại gần mặt anh: “Đúng vậy, anh.”

“Được.”

“Khỏa thân.”

“……” Vành tai Trần Tửu phiếm hồng: “Sao em lại muốn khỏa thân.”

“Ấy ấy ấy, anh xem anh ngượng kìa.” Tô Lị nghiêng đầu nhìn mặt anh: “Em làm xong rồi anh phải cất kỹ vào đấy, đừng để người khác nhìn thấy.”

“Không được.”

“Anh bảo thủ thế?”

Trần Tửu chịu không nổi ánh mắt của cô: “Em đừng nhìn anh khêu gợi như vậy.”

“Đó là nghệ thuật, khêu gợi chỗ nào hả.” Tô Lị ngồi xuống ghế bập bênh, nằm ngửa ra sau, đôi chân thon dài đung đưa: “Anh đã từng nghe đến tên Bernini (1) chưa?”

“Anh chưa.”

“Apollo với Daphne, David của Michelangelo (2) anh biết chứ.”

“David thì anh biết, anh từng thấy trong sách rồi.”

“Laocoön, Athena, Discobolus (3), đó đều là những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng từ thời Hy Lạp cổ đại, kể cả không nhắc đến quá khứ, hiện tại cũng có rất nhiều, đó đều là bình thường.” Tô Lị túm lấy áo anh kéo người lên: “Thời đại nào rồi mà anh còn mang tư tưởng này hả.”

“Không.” Trần Tửu đứng dậy, nhìn cô đang cúi người, nghiêm túc nói một câu: “Tuyệt đối không.”

Tô Lị im lặng nhìn anh hai giây, bất ngờ hôn anh một cái, Trần Tửu cười tủm tỉm nhìn cô: “Cuối cùng em cũng bại lộ bản tính rồi hả?”

“Thật ra em cũng rất bảo thủ.”

“Thế ư.” Anh cười khẽ, hôn lên môi cô.

“Mắt em mở to vậy làm gì?”

“Anh quan tâm nhiều ghê.”



Buổi tối, hai người đi dạo trong sân trường, Trần Tửu nhìn ánh mắt lỳ lạ của mọi người xung quanh, hỏi cô: “Bọn họ cười gì thế nhỉ?”

Tô Lị đang ăn kem, nghẹn cười xấu xa: “À đúng rồi, em quên không nói cho anh biết rằng trên mông anh có dấu hai bàn tay đấy.”

“Hả?”

“Vừa rồi em chưa rửa tay, lúc hôn anh hình như còn sờ tay bẩn lên mông anh nữa.”

Trần Tửu giơ tay ra sau phủi phủi.

“Anh đừng phủi nữa, sớm khô rồi.”

“……”

Tô Lị nhịn cười, rảo bước chạy đi.

Trần Tửu cởϊ áσ khoác thắt ngang hông: “Đợi anh với.”

“Đợi anh.”

“Em chạy cái gì chứ.”



Trần Tửu được Tô Lị dẫn đến căng tin, đang ăn cơm, chợt có một cuộc điện thoại gọi tới, là giáo viên chủ nhiệm của Trần Thấm. Sau khi nói mấy câu, anh buông đũa, sắc mặt trầm xuống, Tô Lị nhìn vẻ mặt của anh, cắn đũa không nói một lời.

“Tôi có thời gian, vâng, vâng, được, được, tôi sẽ đến, làm phiền thầy quá, vâng vâng, tạm biệt.”

Thấy anh cúp máy, Tô Lị không kìm được mở miệng: “Sao thế anh?”

“Em gái anh.”

“Em gái anh làm sao vậy ạ?”

Trần Tửu xoa ấn đường: “Con bé yêu sớm.”

“Wow, con bé bị bắt được hả.”

Trần Tửu đứng lên: “Anh đi trước đây, bây giờ anh phải tới trường con bé một chuyến.”

Tô Lị cũng cầm túi xách lên: “Em cũng đi.”

“Em không ăn à?”

“Còn ăn gì nữa, mau đi thôi.” Trần Tửu bị cô kéo nhanh ra ngoài: “Không ngờ lần đầu tiên gặp em chồng lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này.”

“……”

Lúc hai người tới trường, học sinh vẫn chưa tan học, bọn họ tìm đến văn phòng của chủ nhiệm, ngoài cửa, Trần Tửu hỏi cô: “Em cũng vào?”

“Nếu không thì sao ạ? Em vào, anh đứng ngoài cửa chờ nhé?”

“……”

Chủ nhiệm lớp là một người trẻ tuổi, thấp hơn Trần Tửu một cái đầu, đeo kính, đầu để trọc. Anh ta dẫn họ ra ngoài văn phòng, đứng bên hành lang nói chuyện, lải nhải một đống điểm xấu của việc yêu sớm, thuận tiện nói đến việc học hành, chờ đến khi chuông tan học vang còn tự mình gọi Trần Thấm đến.

Tô Lị nhìn cô bé cao gầy đi tới, huých huých Trần Tửu: “Em gái anh xinh quá, xinh thế này không yêu sớm mới là chuyện lạ đấy.”

“…… Em cố gắng nói ít lại giúp anh được không.”

“Oh!”

Trần Thấm nhìn thấy Trần Tửu không hề sợ hãi mà còn trừng mắt với anh, Tô Lị lén vẫy tay với cô bé, cô gái nhỏ thờ ơ, liếc cô một cái rồi cúi đầu nghịch ngón tay.

Chủ nhiệm lớp lại bắt đầu dạy dỗ, giống máy bay chiến đấu phóng đạn pằng pằng pằng.

Dùng tình cảm để tác động, dùng lý lẽ để thuyết phục, lời nói thấm thía, cảm động lòng người……

Tô Lị nghe đến thất thần, trong đầu chỉ nghĩ lát nữa ăn gì? Đi đâu ăn. Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên mới kéo ý thức cô trở lại.

“Thầy còn phải nói chuyện với phụ huynh của em, em vào học trước đi.”

“Vâng.” Trần Thấm đi thẳng vào lớp, vừa mới ngồi xuống thì bạn cùng bàn và bạn ngồi sau đã thò lên hỏi nhỏ: “Anh trai cậu đấy à?”

“Ừ.”

“Chị gái kia thì sao? Chị dâu cậu hả?”

“Chắc vậy á.”

“Chị dâu của cậu đẹp thật đấy.”

“Thực sự có phong cách.”

“Váy của chị ấy đẹp thật.”

Trần Thấm im lặng một lát, đột nhiên đắc ý nói: “Đương nhiên, anh trai tớ đẹp trai thế kia tìm bạn gái sao có thể xấu được, cho dù thế, chúng tớ còn phải suy nghĩ đã.”



Thầy chủ nhiệm nói thêm vài câu với Trần Tửu rồi đi dạy, Tô Lị theo Trần Tửu ra chỗ ghế đá bên rừng cây nhỏ ngoài khu dạy học chờ Trần Thấm tan học.

Hơn bốn mươi phút sau, một đám học sinh đeo cặp sách ùa ra, hai người họ đứng bên đường, gọi Trần Thấm đang trò chuyện với bạn lại đây.

“Tớ đi trước nhé, bái bai.”

“Ừ, tạm biệt.” Trần Thấm nhìn về phía Tô Lị: “Chị dâu ạ?”

“Anh nghe thấy chưa, miệng của em gái anh còn ngọt ngào hơn anh nhiều.”

Trần Thấm cười khẽ, hai tay đút vào túi quần: “Anh ấy như đầu gỗ ý ạ.”

“Em nói đúng lắm.” Tô Lị khoác vai cô bé đi trước, bỏ rơi Trần Tửu ở phía sau: “Bạn trai nhỏ của em đâu rồi?”

“Ở đằng trước ạ.”

Tô Lị nhìn nhóm học sinh mặc đồng phục phía trước: “Ai thế?”

“Em không tiện chỉ cho chị đâu, anh trai em đang ở phía sau kìa.”

“Chị hiểu rồi.” Tô Lị nhướng mày: “Đẹp trai không?”

“Siêu đẹp trai luôn ạ, lần sau em cho chị xem ảnh nhé.”

“So với anh trai em thì sao.”

“Anh trai em ấy ạ?” Trần Thấm giễu cợt một tiếng: “Hai người đó không cùng một cấp bậc đâu.”

“Em đang nói xấu gì anh đấy?” Trần Tửu đi lên.

“Em đang khen anh đẹp trai mà.” Tô Lị ôm lấy cánh tay anh: “Đi thôi, ăn bữa tiệc lớn nào.”

“Ăn bữa tiệc lớn cái gì, anh còn chưa dạy dỗ con bé đâu.”

Trần Thấm kéo áo cô, Tô Lị nhanh chóng nói: “Dạy dỗ gì chứ, mình ăn cơm trước đi.”

Trần Thấm cũng vội vàng tiếp lời: “Anh nghe rõ chưa, chị dâu lên tiếng rồi đó.”

“Có người chống lưng nên dám lên mặt với anh sao?”

“Hừ, anh không phục à.”



Ba người đi vào một quán lẩu, Tô Lị vừa nhúng thịt dê vừa hỏi Trần Thấm: “Làm sao mà hai đứa lại bị phát hiện?”

“Bọn em truyền giấy cho nhau trong giờ ạ.”

“Sau đó bị bắt được hả?”

“Vâng.” Trần Thấm thở dài: “Xui xẻo chết đi được.”

Trần Tửu gõ vào đũa của Tô Lị làm rơi sạch thịt dê của cô, ra hiệu cho cô rồi nghiêm túc nói với Trần Thấm: “Chuyện này dừng ở đây thôi, hai đứa mau chấm dứt đi, kỳ kiểm tra lần trước bị tụt mất năm bậc anh còn chưa tính sổ với em đâu, nếu em còn càn quấy như vậy thì đừng mong đỗ vào cấp ba.”

“Sao có thể thế được, em đâu kém như vậy?” Trần Thấm đúng lý hợp tình: “Vả lại cậu ấy học rất tốt, nhiều lần đứng đầu toàn khối đấy.”

“Nhưng đã đứng đầu thành phố đâu.” Trần Tửu rót cho Trần Thấm một cốc nước cam: “Về nhà chúng ta nói chuyện tiếp, giờ ăn cơm trước đã.”

“Làm sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt được.” Trần Thấm khẽ lẩm bẩm: “Nói thì đơn giản lắm.”

“Em bảo sao?”

Cô gái nhỏ bĩu môi: “Em yêu cậu ấy, chúng em thật sự yêu nhau.”

Bầu không khí im lặng.

Chỉ còn tiếng nước canh sôi ùng ục.

Đột nhiên, Tô Lị “Phì” cười một tiếng.

“Em còn nhỏ yêu với không yêu cái gì, chị sống mười tám năm còn chưa rõ, em thì biết tình yêu là gì.”

“Chị không yêu anh trai em à?”

“Yêu ư?” Tô Lị hỏi ngược lại: “Bọn chị mới ở bên nhau được một tuần, yêu hay không chị còn chưa biết, dù sao tạm thời anh ấy là người chị nghiêm túc nhất.”

Trần Thấm nhìn về phía Trần Tửu, anh đang tập trung nhúng lẩu, không tỏ thái độ gì cả.

“Nếu không em hỏi anh trai em đi, hỏi xem anh ấy có yêu chị không?”

Trần Tửu đặt miếng thịt dê vào trong bát cô: “Nói bậy nói bạ gì đấy, em có định ăn hay không?”

Hai người trăm miệng một lời: “Là nói nhăng nói cuội!”



Tô Lị về trường, sau khi về đến nhà, Trần Thấm bị Trần Tửu mắng cho một trận, cô bé bèn khóa mình trong phòng không thèm để ý tới anh.

Sáng hôm sau, Trần Tửu nấu xong bữa sáng rồi lên gọi cô bé: “Dậy thôi.”

Bên trong không có ai đáp lời.

“Thấm Thấm.”

“Dậy thôi, nếu không ra sẽ bị muộn mất.”

“Thấm Thấm.”

“Mau ra đây ăn sáng đi.”

“Em định tuyệt thực à?”

“Mau ra đây.”

“Không định đi học hả?”

Vô cùng yên tĩnh.

Bát Gia đi tới nằm sấp bên người anh, anh xoa xoa đầu nó: “Chỉ có mày là chịu nghe lời.”

Bên trong không hề có chút động tĩnh nào.

“Trần Thấm.”

“Bố mẹ đi rồi, một mình anh nuôi em khôn lớn. Người xưa đã từng nói anh cả như bố, em phải nghe lời anh chứ.”

“Trần Thấm!”

“Em có biết điều anh tiếc nuối nhất bây giờ là gì không?”

“Chính là không thể thi đại học, năm xưa thành tích của anh tốt như vậy.” Anh dựa đầu vào cửa, khoanh tay: “Nếu chúng ta có một gia đình bình thường, hiện tại anh đã có thể tốt nghiệp đại học, có khi còn học xong cả nghiên cứu sinh.”

“Anh cũng muốn được như các em, đi dạo kết bạn trong sân trường, không phải bận tâm đến việc kiếm tiền mưu sinh. Nếu bây giờ em không chịu chăm chỉ học hành mà cứ nghĩ đến việc khác, sau này em cũng muốn như anh ư?”

“Anh là đàn ông, mười lăm mười sáu tuổi ra ngoài kiếm tiền không sao, một cô gái nhỏ như em liệu có khả năng không?”

“Những gì nên nói anh đều đã nói cả rồi.”

Lại im lặng.

“Em ra ăn sáng đi.”

“Không ăn anh đổ cho Bát Gia ăn đấy.” Anh buông cánh tay, đi về phía bàn ăn: “Nếu không thích đi học thì theo anh làm bartender vậy.”

Cánh cửa phía sau bỗng bật mở: “Ai muốn học làm bartender như anh chứ.”

Trần Thấm vừa nói vừa đi tới bàn ăn, kiêu ngạo ngồi xuống: “Bát gia còn lâu mới chịu ăn bữa sáng dở tệ của anh nhé.”

Trần Tửu cười, múc cho cô bé một bát cháo: “Xin lỗi, để quý cô đây phải chịu đựng rồi.”

“Hừ.” Cô bé trừng anh một cái: “Nhưng giống anh thì có làm sao, kiếm được tiền mà lương lại cao như vậy.”

“Có phải em đã quên thời điểm mình ăn bánh bao dưa muối rồi đúng không?”

Trần Thấm mấp máy môi, lập tức ngừng cười: “Được rồi được rồi em sẽ học hành chăm chỉ mà, sau này anh đừng nói dong dài nữa, ồn chết đi được ấy.”

“Được được được, nghe theo quý cô hết, sau này anh gọi em là chị đại được không?”

“Đừng, đừng gọi em già thế chứ.” Trần Thấm gõ đũa vào đĩa bánh mì: “Em không muốn ăn cái này đâu, em muốn ăn trứng rán cơ.”

“Anh đi làm đây.”

Trần Tửu mới đi được vài bước bỗng nghe thấy Trần Thấm bâng quơ: “Nhiều năm qua anh vất vả rồi, em biết anh cũng không dễ dàng gì. Biết lừa tình thật.”

Anh quay đầu lại nhìn cô bé, cô gái nhỏ đang cúi đầu ăn cháo, lén liếc anh một cái: “Anh nhìn em làm gì, mau đi thôi, sắp bị muộn rồi.”

Hết chương 11