Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 61: Trú Mưa

Trương Ai Thống nhìn bốn năm tên mặc đồ đen bịt mặt trước mắt thì biết mình đã gặp cướp, cậu ôm chặt túi vải vào lòng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không có tiền, tôi chỉ đi đưa đồ cho chủ thôi…”

Một tên trong số bọn cướp nhìn chằm chằm vào túi vải, nhếch mép cười nói: “Bọn ta nhận được tin có tên người ở lấy tiền của chủ cả bỏ trốn cho nên đón sẵn ở đây thế thiên hành đạo, diệt trừ ác nô.”

Đám cướp bao vây lấy Trương Ai Thống, cậu sợ đến mức hai chân run rẩy, hốc mắt cũng đỏ ửng.

“Tôi… tôi không hiểu các ông đang nói gì cả.”

“Ha ha… giả vờ giỏi quá, nhìn ngươi ngây thơ thế này ai lại nghĩ ngươi là tên ăn cắp chứ, không nói nhiều, tụi bây bắt nó lại cho tao.”

Tên cầm đầu vừa dứt câu, mấy kẻ khác lập tức xông tới khống chế Trương Ai Thống, mắt thấy túi vải bị giật lấy, cậu hô lên: “Các ông không được làm hỏng đồ của cậu chủ.”

Tên cầm đầu bọn cướp mở túi vải ra, luồn tay vào trong giơ lên một đống vàng và trang sức đắt giá, cười nhạo: “Có vị chủ cả nào lại giao mấy thứ này cho mày mang ra ngoại thành thế hả? Đời tao ghét nhất là cái bọn phản phúc như mày đấy.”

Gã ta tiến tới gần Trương Ai Thống, bóp cằm cậu giơ lên.

“Trông cũng tuấn tú ngon miệng đấy, trước khi gϊếŧ mày thì để tụi tao vui vẻ cái đã. Lôi nó vào rừng hành sự cho kín đáo.”

Nghe lệnh của tên cầm đầu, bọn cướp lôi Trương Ai Thống vào rừng.

“Buông tôi ra! Hu hu… buông tôi ra!”

Trương Ai Thống chống cự dữ dội, cậu không thể để bọn cướp vấy bẩn mình, nhưng mọi sự chống trả đều vô ích, bọn chúng đã đè cậu xuống xé quần áo của cậu ra.

“Không…”

Chát!

Một tên cướp tát vào mặt cậu, máu miệng lập tức chảy ra.

“Ngoan ngoãn mà phục vụ tụi tao, nếu tụi tao hài lòng biết đâu sẽ mang mày về sơn trại sống thêm vài ngày.”

Bọn chúng nhét vải vào miệng Trương Ai Thống ngăn không cho cậu tự sát, mỗi tên giữ chặt tay chân của cậu, nước mắt tuyệt vọng phủ kín gương mặt của cậu.

Tại sao chuyện này luôn xảy ra với cậu? Rốt cuộc cậu đã làm sai cái gì mà ông trời lại đối xử với cậu như vậy?

Cậu chủ ơi… cứu con với!

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Lê Dương Chính vừa cưỡi ngựa phi nước đại ra ngoài cổng thành thì bầu trời nổi cơn giông bão, mây đen kéo tới che kín ánh sáng mặt trời, sấm chớp vang rền trông vô cùng ghê sợ.

Thời tiết khắc nghiệt thế này càng làm tăng thêm sự bất an trong lòng hắn.

“Thống à, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện!”

Từng hạt mưa nặng nề bắt đầu rơi xuống rồi dần dần chuyển thành một cơn mưa to như trút nước, trước cổng thành đã không còn người qua lại, Lê Dương Chính nhắm mắt lại cảm nhận trực giác mách bảo, sau đó thúc ngựa chạy vào đường tắt.

Bên này, bọn cướp thấy trời đột nhiên đổ mưa to thì đều mắng thầm xui xẻo, nhân lúc bọn chúng đều ngẩng mặt nhìn trời, Trương Ai Thống lập tức vùng chạy vào sâu bên trong khu rừng.

“Mẹ kiếp mau ngăn nó lại.” Tên cầm đầu hét lên, đám cướp lập tức đuổi theo.

Đuổi được một đoạn bọn chúng mất dấu Trương Ai Thống, một trong số bọn cướp lên tiếng: “Những lúc bình thường vào sâu bên trong còn nguy hiểm huống chi bây giờ trời đang mưa to, thằng nhóc đó chắc không sống nổi đâu, không bị lạc đường thì cũng bị thú dữ ăn thịt.”

Tên cầm đầu suy ngẫm một lúc thì gật đầu: “Ừm, như vậy coi như chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của thân chủ rồi, còn lời thêm số bạc này nữa cũng không lỗ, rút về thôi.”

Bọn cướp xoay người chạy về phía ngược lại, chúng không ngờ rằng ngay khi chúng đuổi theo Trương Ai Thống thì lại có người đuổi theo chúng.

Lê Dương Chính thấy bọn cướp đã biến mất bèn tiếp tục chạy theo hướng Trương Ai Thống vừa biến mất, hắn tin rằng mình và cậu là một thể hợp nhất chắc chắn sẽ có tâm linh tương thông, hắn nhất định sẽ tìm ra cậu.

Trương Ai Thống cứ chạy giữa khu rừng âm u đáng sợ, mưa to làm nhòe cả tầm mắt của cậu, nhưng cậu không dám dừng lại vì sợ bọn cướp sẽ đuổi kịp.

“Á!”

Một khúc gỗ chắn ngang khiến Trương Ai Thống vấp ngã, chân cậu lập tức chảy máu, nước mưa rơi xuống vết thương khiến đôi chân của cậu gần như mất cảm giác.

“Hức… mình phải chạy khỏi nơi này… nhưng mình đau quá…”

Trương Ai Thống cảm thấy trước mắt tối đen, lúc cậu sắp mất đi ý thức thì bên tai bỗng vang lên tiếng gọi: “Thống à, mau tỉnh lại, ta đến rồi đây.”

Là giọng của cậu chủ, cậu chủ đến cứu mình rồi…

Trương Ai Thống cảm nhận được mình đang được ôm vào lòng, cậu cố gắng nâng mí mắt lên, quả nhiên gương mặt mà mình hằng mong nhớ xuất hiện ngay trước mắt.

“Cậu chủ…”

“Cố gắng chịu đựng một chút, đợi ta tìm nơi trú ẩn đã.” Lê Dương Chính trấn an thiếu niên trong ngực.

Trương Ai Thống an tâm tựa vào lòng hắn, khóe miệng hơi cong lên.

Có cậu chủ bên cạnh, cậu không sợ gì nữa.

Một lúc sau Lê Dương Chính tìm được một hang động, hắn đặt Trương Ai Thống tựa vào vách đá rồi quét dọn sơ sài, sau đó tìm cỏ khô và que củi nhóm lửa.

Một đống lửa thắp lên giữa màn đêm lạnh lẽo, Lê Dương Chính bế Trương Ai Thống lại gần, lột sạch quần áo trên người cậu và mình xuống treo lên giá hong khô, tiếp đến hắn ôm cậu vào lòng, da thịt trần trụi va chạm vào nhau, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy xốn xang.

Dưới ánh lửa, Lê Dương Chính nhìn chằm chằm vào gương mặt non nớt của thiếu niên, yết hầu của hắn khẽ dao động, bàn tay vô thức giơ lên vuốt ve gò má của cậu, sau đó là đầu lông mày, hàng mi cong, cái mũi nhỏ xinh, cuối cùng là cánh môi hồng nhuận, hắn cứ niết môi cậu mãi không chịu buông.

Đây chính là sức hút đến từ cơ thể của “chính mình” sao?

Giờ phút này Lê Dương Chính cảm thấy bản thân đang phạm tội vì dám trộm sờ cơ thể của “chính mình”, nhưng hắn như bị mê hoặc mà cứ không ngừng vuốt ve âu yếm gương mặt của cậu, bàn tay dần dần chuyển xuống phần cổ, ngực và cái bụng bằng phẳng của chàng trai mới lớn.

Thảo nào đời trước đám vương tôn quý tộc đó lại dễ dàng quỳ rạp dưới chân hắn như vậy, bây giờ hắn cũng muốn quỳ rạp trước da thịt của chính mình đây, ha ha, Chính à, mày đúng là đồ tự luyến mà.

“Ưm…”

Trương Ai Thống dường như cảm thấy khó chịu vì cơ thể bị sờ soạng bèn cau mày khẽ rên một tiếng rất nhỏ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“Cậu chủ… Hức… sao cậu và con lại trần tr.u.ồ.ng thế này?”

Trương Ai Thống chống tay lên ngực Lê Dương Chính muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị hắn giữ chặt.

“Ngươi đừng động đậy, quần áo của hai ta đều bị ướt rồi, ta đang hong khô bên kia.”

Trương Ai Thống ngoan ngoãn dựa vào ngực Lê Dương Chính, cả hai im lặng một lúc, cậu rầm rì: “Con xin lỗi, con lại làm hỏng việc của cậu rồi.”

“Đến bây giờ ngươi vẫn nghĩ ta đã sai ngươi mang nhiều tiền vàng trang sức như vậy một mình ra ngoại ô à?”

Trương Ai Thống ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Không phải cậu kêu con sao?”

Lê Dương Chính nhìn cặp đồng tử đen láy của thiếu niên, cảm xúc xao động trong lòng lại bắt đầu dâng lên.

“Không phải, ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình ra khỏi thành, càng không để ngươi làm chuyện nguy hiểm.”

Trương Ai Thống nghe vậy lập tức mếu máo: “Con lại bị lừa nữa rồi, hức… con ngốc thật, bị lừa hết lần này đến lần khác, cậu không cần con cũng phải thôi hu hu…”

Lê Dương Chính đau lòng lau nước mắt cho cậu, an ủi: “Đừng khóc, ta không trách ngươi.”

Trương Ai Thống nghe vậy càng khóc to hơn, cậu nói: “Xin lỗi cậu… Con vốn muốn làm tốt để mong cậu tha thứ, nhưng mà… nhưng mà… hu hu con cứ làm hỏng việc, còn hại cậu gặp nạn với con nữa hu hu…”

Lê Dương Chính ôm chặt thiếu niên vào lòng, thầm nghĩ có lẽ hắn đã trừng phạt quá tay khiến cậu bất an rồi, nếu không cậu thông minh như vậy, sao có thể bị lừa dễ dàng chứ?

“Ta không giận ngươi nữa, vốn dĩ hôm nay còn định kêu ngươi dọn về viện của ta ở. Thống, ta biết ngươi bất an vì không biết tại sao ta lại cứu ngươi, ta có lý do riêng của mình, đến lúc nào đó ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải tin rằng ta không hề lợi dụng hay làm hại ngươi, ta thật lòng muốn ngươi sống tốt, cho nên ngươi hãy ở bên cạnh ta, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi.”

Nghe những lời nói âu yếm của Lê Dương Chính, trong lòng Trương Ai Thống như được rót mật ngọt, cậu nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

“Cậu chủ… con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”

Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mặt, trái tim của Lê Dương Chính hẫng mất một nhịp, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cúi xuống ngậm lấy cánh môi của thiếu niên.

- -

Lời của Gừng: Chap sau...