“Boong boong boong…”
Lính canh cầm dùi gõ vào chiêng ba cái, các thí sinh lần lượt tiến vào bên trong khu vực thi, Lê Dương Chính vác lều chõng lên vai theo sự sắp xếp của lính gác đi đến vị trí của mình.
Trong lúc căn lều, Lê Dương Chính bỗng cảm nhận được một ánh mắt sắc bén như dao, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Hải đang đứng ở đối diện nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt của gã lộ rõ sự khinh thường, nhưng hắn lại coi như không thấy mà tiếp tục sửa soạn đồ đạc của mình.
Ở đằng xa có hai vị quan chủ khảo đang quan sát các thí sinh, vì thế cũng nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, chánh chủ khảo là đại phu Đề Khắc, ông ấy vuốt chòm râu dài của mình, nói: “Xem ra lời đồn vốn không thể hoàn toàn tin tưởng, con trai thứ ba của thái sư có vẻ không phải là hạng dốt nát ngu si như lời đồn, trái lại đứa con trai thứ hai của thừa tướng lại quá cao ngạo, người như vậy khó lòng mà tiến xa trong quan trường được.”
Phó chủ khảo nghe vậy bèn hỏi: “Chẳng phải cậu Chính này vừa bán ra quyển sách toán nào đó bị thánh thượng thu hồi sao? Chỉ sợ cậu ấy đã chọc giận thánh thượng rồi thì con đường làm quan sẽ bị chặt đứt mà thôi.”
Đại phu Đề Khắc lắc đầu, nói: “Sự việc không đơn giản như thế, ta nghĩ thánh thượng thu hồi sách là vì nguyên do khác chứ không phải nghe theo lời ngự sử Lộc nói, còn về phần vị công tử kia, có thể giao thiệp được với danh sĩ Thiệu Quang tức cũng có bản lĩnh văn chương.”
Đại phu Đề Khắc rất yêu thích nhân tài, mặc dù chưa đọc qua quyển sách toán nhập môn kia, nhưng ông ấy luôn ngưỡng mộ đầu óc của Thiệu Quang, yêu ai yêu cả đường đi, vì thế ông ấy cũng có thiện cảm với Lê Dương Chính.
Không bao lâu sau, một tiếng chiêng lại vang lên, đề thi được đặt bên trong một cái hộp, chờ phát hết một lượt mới gõ trống, thí sinh đồng loạt mở nắp hộp ra.
Vừa nhận được đề thi, các thí sinh đều cúi đầu múa bút, thi Hương gồm có bốn vòng, vòng đầu tiên là vòng dễ nhất, chỉ cần giải thích nghĩa của một vài đoạn trong tứ thư ngũ kinh là được, vòng này chủ yếu kiểm tra năng lực hiểu biết và chính tả của thí sinh, chính vì vậy mà vòng một và vòng hai đều diễn ra trong một ngày.
Lê Dương Chính thuận lợi vượt qua vòng đầu tiên, sau khi hết giờ, nha dịch đến từng lều chõng thu bài, Lê Dương Chính bèn tựa lưng vào thành lều nghỉ ngơi, đột nhiên hắn lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo đến từ phía đối diện, không cần nhìn cũng biết là Trương Hải lại trợn mắt nhìn hắn rồi.
Nếu không phải trường thi quy định thí sinh không được tự ý rời khỏi lều, nếu không có lẽ gã đã xông qua đây gây chuyện rồi.
Buổi chiều, tiếng trống bắt đầu vòng hai vang lên, vòng thi chiếu biểu cũng khá đơn giản, nhưng thắng ở chỗ dễ lạc đề, Lê Dương Chính cẩn thận viết lên bài thi, hắn không muốn vì bản thân bất cẩn mà để mất điểm ở phần này, đừng nói đồn ra ngoài bị người ta chê cười, đến cả chính hắn cũng sẽ ghét bỏ hắn cho mà xem.
Chính vì quá cẩn thận mà sau khi viết xong, cánh tay của hắn cũng nhức mỏi không thôi, hắn vung tay lên xoay xoay vài cái, các thí sinh khác thấy vậy bèn cười nhạo, đúng là công tử bột, viết được vài chữ đã không chịu nổi, không hiểu sao hạng người này lại được duyệt cho thi Hương nữa.
Trương Hải thấy vậy trong lòng càng khinh thường Lê Dương Chính, lúc này gã cũng gỡ bỏ phòng bị đối với hắn, vốn dĩ gã còn định giở chút thủ đoạn khiến hắn hoàn toàn bại trận, nhưng bây giờ xem ra gã đang lo bò trắng răng rồi, không cần phải hao tâm tổn trí làm chuyện không đâu làm gì.
Ngày đầu tiên ở trường thi trôi qua khá bình yên, nha dịch mang đồ ăn của buổi tối hôm nay và cả hôm sau tới phát cho từng người, lại đặt ở mỗi lều chõng một cái bếp lò, thí sinh phải tự mình vận động mới có cơm canh nóng hổi để ăn nếu không sẽ chịu cảnh ăn đồ ăn nguội lạnh.
Mỗi một người tham gia thi cử đều chuẩn bị kỹ năng đốt lò cho mình cho nên rất ít ai gặp vấn đề, Lê Dương Chính cũng vậy, hắn bật bếp lửa hâm nóng đồ ăn, dùng loa loa vào đũa nhắm mắt ngủ sớm.
Cứ tưởng hai ngày thi còn lại cứ thế mà an ổn kết thúc, nhưng vào rạng sáng ngày thứ hai trời đổ mưa to, đồ đạc trong lều trại của thí sinh bị nước mưa tạt ướt khiến họ chật vật không thôi, Lê Dương Chính cũng không ngoại lệ, bộ đồ trên người ướt nhem dính sát vào người khiến hắn vô cùng khó chịu.
“May mắn tối qua ta ôm nghiên mực mà ngủ, nếu không vòng thi thứ ba này nguy to rồi.”
“Hu hu… đồ ăn dự trữ của ta bị hỏng cả rồi, phải làm sao bây giờ?”
“Tại sao ta lại bị xếp ở vị trí phía ngoài chứ? Chẳng lẽ ông trời muốn diệt đường thi cử của ta sao?”
Rất nhiều thí sinh rên la thấu trời, môi trường của trường thi đã không được tốt, vậy mà còn gặp thời tiết khắc nghiệt, họ nhìn nhóm thí sinh ở phía bên trong mái hiên khô ráo không có vấn đề gì càng khiến họ không cam lòng.
Bởi thế mới nói may mắn cũng là một loại bản lĩnh.
Bất chấp thí sinh chật vật, vòng thi thứ ba vẫn diễn ra theo quy định, đây là vòng thi thơ phú dễ làm khó đậu, nhưng mà…
“Cái gì thế này? Tại sao lại là một đề toán!” Một thí sinh la lên, toàn bộ những người còn lại đều trợn mắt há mồm.
Nha dịch quát lớn: “Tất cả im lặng, ai làm ồn sẽ bị đuổi ra!”
Mọi người đều ngậm miệng, nhưng tiếng khóc thút thít vẫn phát ra, có ông cụ đầu tóc đã bạc phơ vẫn đi thi đã khóc đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, ai mà ngờ năm nay lại bỏ thơ phú mà đổi bằng đề toán kia chứ?
“Trời muốn diệt ta!” Ông lão kia hét lớn một tiếng rồi nằm vật ra bàn không rõ sống chết.
Nha dịch nhanh chóng lôi ông lão ra ngoài, trường thi lâm vào bầu không khí khốc liệt hơn bao giờ hết, họ chẳng những bị ảnh hưởng bởi việc đổi thể lệ thi đột ngột mà còn phải chịu thời tiết khắc nghiệt dằn vặt khổ không nói nên lời.
Tuy nhiên không phải toàn bộ thí sinh đều rơi vào bế tắc, một vài người nhìn thấy đề bài xong hai mắt lập tức phát sáng, nếu không phải nha dịch cấm làm ồn thì họ đã bật cười to rồi, bởi vì họ chính là một trong những người may mắn mua được cuốn Toán học nhập môn và lật xem được một nửa, mặc dù chỉ một nửa nhưng cũng đủ giúp họ làm được đề bài này rồi.
Danh sĩ Thiệu Quang quả nhiên là một đại tài, sau khi thi xong họ nhất định phải tới diện kiến người này mới được.
Ngày thi thứ hai kết thúc, vài người không chịu nổi giá lạnh và áp lực đã bị khiêng ra, những người còn trụ ở lại cũng không khá hơn là bao, mặt mày ai nấy đều xám xịt tái mét, chỉ e sau khi thi xong trận này cũng mất nửa cái mạng.
Bởi vì trận mưa to đêm qua cho nên đồ ăn của thí sinh đều bị ẩm mốc, lò củi cũng không đốt lửa được, nhịn đói cả buổi sáng lẫn trưa khiến bụng của họ đều hóp lại, theo quy định thì đến chiều tối nha dịch mới tới phát đồ ăn, nhưng họ thà chịu đói chứ không đi xin ăn, một phần là vì sĩ diện, phần khác là sợ người ta hãm hại mình, dù sao cũng chỉ còn một chút nữa thôi, họ có thể nhịn được.
Lê Dương Chính cảm thấy may mắn khi vẫn còn túi đồ ăn của Trương Ai Thống, đêm qua hắn sợ bị chuột cắn nên đặt ở gối đầu nằm, vì vậy mà vẫn còn khô ráo có thể ăn ngay, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên hắn và “chính mình” là định mệnh của nhau, nếu không sao có thể đúng lúc đúng người như thế chứ.
Lê Dương Chính mỉm cười lấy bánh bột ra cắn một miếng, cảm giác khó chịu khi mặc quần áo ướt cũng vơi dần, vị ngọt ở đầu lưỡi khiến tâm trạng của hắn vô cùng khoan khoái.
“Vị công tử này, có thể cho tôi xin một miếng bánh được không?”
- -
Lời của Gừng:
Lê Dương Chính: mai đẹt ti ni...