Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 53: Bàn Tán

Binh lính lùng sục khắp nơi thu hồi sách toán vừa được bán ra khiến ai nấy đều xôn xao, ngay lập tức Lê Dương Chính trở thành trò cười lớn cho toàn bộ người đọc sách ở kinh thành.

Phủ thừa tướng.

“Ha ha ha… thật là buồn cười quá thể, quá hả dạ, quá hả dạ.” Trương Hải vỗ đùi cười to.

Thằng Tí đứng bên cạnh lập tức nịnh nọt: “Chúc mừng cậu ba trả được thù, tên Chính kia định sẵn là bại tướng dưới tay cậu rồi.”

Trương Hải híp mắt nhìn về phía trước, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm, ánh mắt lóe lên sự oán độc.

“Đáng lẽ ta không nên lo bò trắng răng vì một kẻ vô dụng như thế, hại ta mất ăn mất ngủ gần một tháng qua, ta nhất định phải khiến nó thân bại danh liệt trở thành con chuột chạy qua đường ai gặp cũng muốn đuổi đánh mới hả dạ ta.”

Trương Hải liếc nhìn vào tờ giấy đặt trên bàn, trên môi nở một nụ cười đắc thắng, gã nói: “Trận thi Hương lần này chẳng những ta muốn hạ nhục tên phế vật kia mà còn phải một bước thành danh vang chấn thiên hạ.”

Gã vuốt ve lên từng con chữ bên trên tờ giấy rồi nói tiếp: “Lúc đầu ta cũng không quá tin tưởng vào lão già tự xưng bán tiên ở sau núi, nhưng sau khi thằng Chính ngã ngựa, ta không thể không tin rồi.”

Sau khi phát hiện thằng Quy lén lút tới căn nhà lá sau núi, Trương Hải và thằng hầu của gã đã cùng nhau tìm đến nơi này và gặp được một ông già râu tóc bạc phơ, trông rất xuất thần, ông ta một hơi nói ra gốc gác của Trương Hải khiến gã rất ngạc nhiên.

Thấy lão già có vẻ cao thâm, Trương Hải bèn hỏi thử về công danh sự nghiệp của mình, ông ta nhìn gã với ánh mắt thâm thúy rồi lắc đầu nói: “Có thể làm quan nhưng chức vụ không cao, hơn nữa còn luôn biến thành cái bóng của người khác mãi mãi không ngóc đầu lên được.”

Trương Hải nghe vậy lập tức nghĩ đến anh cả Trương Thanh, từ nhỏ đến lớn gã luôn là cái bóng của anh cả, ai nấy đều khen hắn chứ không thèm nhìn gã một cái, sau này khi gã thi trượt hai lần, mặc dù không nói nhưng gã biết cha mẹ và chị hai luôn coi khinh gã ra mặt.

Nghĩ tới đây, Trương Hải vội hỏi: “Ông có cách gì giúp tôi thăng quan tiến chức, nổi bật hơn người hay không? Tôi có thể cho ông rất nhiều tiền.”

Lão già lắc đầu, tỏ vẻ thần bí: “Trước giờ ta không ở cố định một nơi quá lâu, ngươi gặp được ta có thể nói là có duyên, ta sẽ giúp ngươi hóa giải bế tắc trước mắt, nhưng ngươi phải giao thứ mà ngươi luôn mang theo bên người cho ta.”

Trương Hải sực nhớ mình đang đeo một sợi dây chuyền ngọc thạch, từ nhỏ Tô thị đã dặn gã không được tháo ra dù bất cứ trường hợp nào, gã đeo đã quen cho nên cũng không có ý kiến gì.

“Tại sao ông lại muốn thứ ta luôn mang bên người?” Trương Hải cảnh giác hỏi.

Lão già kia đột nhiên trở nên nghiêm túc không còn thân thiện hòa nhã như vừa rồi nữa, ông ta nói: “Ta cho ngươi một cơ hội đổi đời, ngươi cũng phải giao ra thứ ngươi coi trọng, trên đời này còn thứ nào coi trọng hơn thứ mình mang theo mỗi ngày chứ? Hừ, đám trẻ các ngươi đúng là không biết tốt xấu, nếu ngươi không muốn đổi vậy thì cút đi, nếu để ta nổi giận thì kết cục sẽ thảm như tên nhãi ranh tới trước ngươi đấy.”

Trương Hải nghe vậy lập tức hỏi: “Là người hôm qua đến tìm ông sao?”

“Hóa ra ngươi cũng quen hắn ta sao? Hừ, ta đã quyết định dạy cho hắn ta một bài học khiến hắn ta không thể xoay người trở thành quý nhân, ngươi đừng hòng cản trở.”

Trương Hải ủng hộ còn không hết huống chi nhảy ra nói đỡ cho Lê Dương Chính, đồng thời qua chuyện này lòng tin của gã đối với lão già đã tăng lên nhanh chóng, gã nghĩ chỉ là một miếng ngọc mà thôi, đổi nó lấy một cơ hội cũng chẳng sao.

Vì thế gã bèn cởi sợi dây chuyền ra đưa cho lão già, ông ta đưa lại cho gã một tờ giấy rồi đuổi người đi.

Lúc này cầm tờ giấy trên tay, ánh mắt của Trương Hải chợt lóe, trong lòng càng tin tưởng bài luận trên tờ giấy chính là đề bài thi năm nay, nếu gã học thuộc chiếm trước tiên cơ, còn sợ không đoạt được sự nổi bật sao?

Hừ, Lê Dương Chính đúng là đồ ngu, tính tình kiêu căng phách lối không coi ai ra gì rốt cuộc cũng bị trừng trị rồi.

Trương Hải cho rằng việc nhà vua thu hồi mấy quyển sách của tiệm sách nhà Lê Dương Chính là do lão già thần bí kia làm để trả thù hắn dám xúc phạm ông ta, vì thế trong lòng cảm thấy khoan khoái không thôi.

“Lần này những người từng khinh thường ta phải một phen lóa mắt trước tài năng của ta rồi ha ha…”



Hiện tại bên ngoài đang bàn tán vô cùng sôi nổi về việc nhà vua thu hồi sách, càng đồn đãi càng có nhiều phiên bản khác nhau.

“Nghe nói việc bán sách lần này là chủ ý của cậu ba phủ thái sư, cũng chính là cậu Chính phế vật lúc trước đấy, thảo nào hỏng bét như vậy.”

“Ha ha… lần này gã ta quậy đến chỗ thánh thượng luôn rồi, e rằng sau này phủ thái sư sẽ bị ghim thôi, tôi nghĩ nếu thái sư không chặt bỏ đôi chân của gã, sau này sớm muộn gì cả nhà cũng mang họa thôi.”

“Gã ta cũng tham gia kỳ thi Hương năm nay đấy, các người đoán xem gã có bị đuổi ra từ vòng canh gác không?”

Vô số lời mỉa mai châm chọc dồn về phía Lê Dương Chính, thậm chí có người còn mở sòng bạc cá cược xem hắn đậu hay rớt, đương nhiên toàn bộ người tham gia đều đặt tiền vào chỗ rớt, chỉ có một thiếu niên duy nhất đặt tiền vào chỗ đậu.

Nhà cái ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đặt nhầm đúng không?”

Thiếu niên kia lắc đầu, lắp bắp nói: “Không… không có, tôi cược cậu Chính thi đậu.”

Nhà cái và người chơi xung quanh đều mắng thiếu niên này là kẻ ngu, nhưng tiền tới tay không thể không kiếm, nhà cái bèn mở thêm một sòng phát sinh đó chính là Lê Dương Chính có trụ nổi bốn vòng thi Hương hay không, đám cờ bạc lại thi nhau cãi cọ đỏ đen, chỉ có thiếu niên vừa rồi vẫn đứng bên ngoài, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.

“Cậu Thống, cậu cũng cờ bạc hả?” Giọng của chú Đực vang lên làm Trương Ai Thống giật mình.

“Họ hùa nhau ức hϊếp cậu chủ, mọi người đều đặt cậu ấy thi rớt, con… con chỉ là…”

Chú Đực nghe vậy đã hiểu, bèn cười hỏi: “Cho nên cậu mới dồn hết tiền tiêu vặt của mình đặt cậu ba sẽ thi đỗ?”

Trương Ai Thống gật đầu, chú Đực lập tức bật cười: “Ha ha, cậu đừng để ý đến mấy người không đâu đó, nhưng mà nếu thắng cược một khoản tiền cũng khá vui.”

“Chú cũng tin cậu chủ sẽ đỗ sao?”

Chú Đực gật đầu, trên mặt không giấu nổi sự tự hào.

“Cậu chủ rất tài giỏi, tiền đồ sẽ vô cùng rộng mở.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lúc đã về đến tiệm vải.

“Cậu ba thật là, lần này chơi quá trớn chọc giận nhà vua khiến dân chúng kinh thành cười nhạo, hại tôi cũng bị cười lây.”

“Bị cười là con đỡ đấy, hi vọng cơn giận của nhà vua chỉ dừng lại ở việc thu hồi sách thôi, nếu không nhà ta sẽ gặp xui xẻo đấy.”

Trương Ai Thống nghe hai người phụ việc trong tiệm vải lén lút nói xấu Lê Dương Chính, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên.

“Sao hai người lại dám nói xấu chủ cả hả?” Trương Ai Thống quát lớn, mặt mày đỏ au, l*иg ngực phập phồng lên xuống chứng tỏ cậu đang rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên cậu lớn tiếng với người khác, đám gia nô trong tiệm đều ngỡ ngàng nhìn cậu, hai người vừa bàn tán sau lưng Lê Dương Chính cũng lắp bắp kinh hãi.

“Chúng… chúng tôi nói gì chứ? Cậu đừng có nói bậy!”

Hai người kia thấy thường ngày Trương Ai Thống có lầm lì sợ sệt cho nên nhanh chóng lấy lại tinh thần, đổi trắng thay đen hòng hù dọa cậu, nhưng đυ.ng tới Lê Dương Chính, cậu lập tức hóa thành gà mẹ bảo vệ gà con.

“Hai người đã nói xấu cậu chủ, chính tai tôi nghe, cả chú Đực cũng nghe, tiệm vải… không, phủ thái sư không thể dung thứ cho hai người nữa.”

Trương Ai Thống không giỏi mắng người, vì thế cậu trực tiếp muốn đuổi hai người này đi, nhưng họ nghe cậu nói xong lập tức bật cười chế nhạo: “Mày tưởng mày là ai mà đuổi tụi tao? Làm con chó bám theo đuôi bà chủ được mấy hôm bèn lên mặt hả?”

“Các người…” Trương Ai Thống tức giận, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.

“Nó không đuổi được vậy ta đuổi được không?”