Lê Dương Chính rất hiểu tâm trạng lúc này của Trương Ai Thống, một người đang bị gông xiềng trói buộc nay được thả tự do sẽ như con chim non coi người cứu vớt đời mình là chim mẹ mà dựa dẫm, nếu hắn muốn cậu tự lập tự cường thì phải để cậu nếm trải đủ loại mùi vị của nhân sinh, khi đó cậu mới thật sự điều khiển được cuộc đời của chính mình.
Nhưng hắn không muốn, nếu muốn Trương Ai Thống trở nên mạnh mẽ, hắn đã không ra tay cứu, thứ hắn muốn chính là đời này giúp cậu đạt được những gì hắn mong mỏi ở đời trước mà không có được, tỷ như sự che chở, lại tỷ như sự quan tâm cưng chiều.
Đã có hắn ở đây rồi, cậu cần gì phải trưởng thành?
Lê Dương Chính vỗ nhẹ vào đầu của Trương Ai Thống, dịu dàng nói: “Đừng khóc, lát nữa ra ngoài cùng ta mà đôi mắt của ngươi đỏ hoe, người đời sẽ nghĩ ta thế nào?”
Trương Ai Thống vội lau nước mắt đi.
“Con xin lỗi cậu.”
“Ừm, còn nữa, cái tên A Nễ vừa rồi nghe thật không suôn tai, đổi đi.”
Cái tên này Tô thị đặt ra để chế nhạo Trương Ai Thống thấp kém dơ bẩn tựa như bùn đất, bà ta hận không thể giẫm đạp “đứa con riêng” này xuống chân mà nhục mạ.
Đời trước bà ta chết quá nhanh không kịp biết được sự thật về thân phận của Trương Ai Thống, đời này hắn muốn xem thử bà ta sẽ bày ra biểu cảm như thế nào khi biết “đứa con riêng” mà bà ta tra tấn hãm hại, tự tay đẩy xuống vực sâu lại chính là con ruột của mình đây.
Trương Ai Thống cũng biết nhũ danh A Nễ nghe rất thấp hèn, nhưng tên thật còn tệ hơn, chẳng những thấp hèn mà còn xui xẻo, cậu đã từng bị cười nhạo và bắt nạt rất nhiều lần vì tên họ của mình, nhưng cậu có thể làm gì khi mà ngay cả quyền được sống yên ổn cũng không có chứ?
“Năm nay ngươi đã mười lăm chuẩn bị bước sang mười sáu cho nên không cần nhũ danh nữa, cứ gọi thẳng tên thật đi.”
“Nhưng… nhưng tên thật của con… rất không may mắn.” Trương Ai Thống càng nói càng nhỏ.
Lê Dương Chính lại không muốn bỏ cái tên này, nó nhắc cho hắn nhớ mình đã trải qua những gì để trở thành con người như hôm nay.
“Ta biết ngươi tên Ai Thống từ trước rồi, nhưng đối với ta mà nói, ngươi là điềm lành, như vậy đi, từ nay về sau ta gọi ngươi là Thống có được không?”
Trương Ai Thống thấy Lê Dương Chính không chê tên thật của mình bèn mỉm cười gật đầu, nhìn hai má lúm đồng tiền của cậu, hắn đột nhiên cảm thấy ngứa tay, sau đó vô thức giơ bàn tay lên bóp gò má của cậu một cái.
“Cậu… cậu làm gì vậy?” Trương Ai Thống không tránh né mà chỉ mở to mắt nhìn hắn.
“Gầy quá, rõ ràng má lúm đồng tiền sâu như vậy mà chỉ khi cười tươi mới xuất hiện, sau này phải ăn nhiều vào để gò má có thịt biết không?”
Thấy nhóc con lại thẹn thùng đỏ mặt, Lê Dương Chính không trêu nữa mà dẫn cậu đi đến gian phòng dạy học, dọc đường đi người hầu đều ghé mắt nhìn hai người.
“Là nó đúng không?”
“Ừ chắc đúng rồi đó, nhưng dáng người gầy tong gầy teo, mặt mày bầm dập như thế có gì mà cậu ba mê tới nỗi đánh đuổi con Hồng không biết?”
“Thôi, chúng ta chạy về báo cho mợ cả với mợ hai hay tin đi.”
Hai đứa hầu vội vàng chạy vào sân sau rồi mỗi đứa tách ra một hướng riêng.
Bên này Lê Dương Chính dẫn Trương Ai Thống vào gian phòng học, hai người chờ không bao lâu thì văn sĩ Càn tới, nhìn thấy có người ngồi bên cạnh học trò của mình, ông cũng không nói gì mà tiếp tục công việc giảng dạy.
Điện Tử Khâm.
“Muôn tâu thánh thượng bệ hạ, thần cho rằng không nên phạt hoàng hậu chỉ vì một thái giám, xin bệ hạ suy xét lại chuyện này.” Ông Quốc công Hà Khương Từ đứng ra giữa điện cúi đầu chắp tay tâu.
Vua Định Ưng ngồi trên ngai vàng nhìn xuống văn võ bá quan bên dưới, khóe miệng nhếch lên: “Nực cười thật, chưa đầy một ngày mà chuyện của nhà trẫm đã truyền tới tai chúng thần rồi sao? Tin tức của các khanh nhanh nhạy thật đấy, xem ra không chỉ hoàng hậu muốn trèo lên đầu trẫm mà các quan thần ở đây cũng vậy đúng không?”
Vua Định Ưng nổi giận, chúng thần lập tức quỳ xuống hô: “Kính xin thánh thượng bớt giận.”
“Hừ, Đại Lịch là giang sơn của trẫm, các ngươi cũng là tôi tớ của trẫm, dám tự ý xử phạt người bên cạnh trẫm, trẫm phạt cấm túc nàng ta đã là nhân từ lắm rồi, chẳng lẽ quốc công cho rằng hoàng hậu lộng quyền như thế là đúng sao?”
Quốc công vội vàng cúi đầu tâu: “Bẩm thánh thượng, hoàng hậu chưa hỏi ý thánh thượng đã tự ý phạt thái giám Nhân Lễ là sai, nhưng gã dâʍ ɭσạи hậu cung, nếu không xử trí thì sao phục chúng?”
“Ha ha, dâʍ ɭσạи hậu cung? Hắn dâʍ ɭσạи với ai? Có phải quốc công nghe được tin đồn do dáng đi của hắn kỳ lạ rồi đưa ra phán xét như vậy không?”
Quốc công im lặng không lên tiếng, vua Định Ưng bật cười rồi chỉ thẳng vào ông ta mà nói: “Nhờ có quốc công mà trẫm mới biết người trong hậu cung dám đồn đãi bậy bạ ra bên ngoài như vậy, trẫm nhất định phải tìm ra kẻ đó trị tội, hy vọng không phải người của bất kỳ ai trong số quan thần của trẫm.”
Chúng quan thần càng cúi thấp hơn sợ lửa lan tới chân mình, vua Định Ưng nói tiếp: “Trước khi đến hầu hoàng hậu, Nhân Lễ làm sai đã bị trẫm phạt roi, dáng đi không ngay thẳng là chuyện thường tình, thân là hoàng hậu nàng ta phải điều tra kỹ lưỡng ngọn ngành chứ không phải tùy ý dùng hình, huống hồ hắn lại là người của trẫm, nếu trẫm bỏ qua vậy thì trong cung ngoài triều chỉ cần nghe lệnh hoàng hậu là được rồi, quốc công nói có đúng không?”
“Thánh thượng bớt giận, hoàng hậu phạm phải sai lầm nghiêm trọng, thần không biết đúng sai bênh vực bất chấp là lỗi của thần, tại đây thần xin được đóng cửa tự phạt để hối lỗi với thánh thượng ạ.” Quốc công tự nhận phạt vô cùng nhanh gọn, hoàn toàn không để nhà vua có cơ hội mở miệng.
Vua Định Ưng gõ gõ vào thành ngai vàng vài cái, thượng thư Phán bước ra khỏi hàng khom lưng tâu: “Bẩm thánh thượng bệ hạ, Hà Văn Sinh, cháu đích tôn của quốc công ở Định Châu ngang nhiên bắt bớ đàn bà đã có chồng về phủ làm chuyện đồϊ ҍạϊ lại còn thách thức nha môn coi trời bằng vung, chuyện này không phải một mà rất nhiều lần, dân chúng lầm than kêu trời không thấu, kính xin thánh thượng anh minh phân xử.”
Thượng thư Phán vừa dứt câu, cơ thể của quốc công đột nhiên chao đảo đứng không vững như sắp ngã xuống nhưng tuyệt nhiên không ai dám đỡ ông ta.
Vua Định Ưng nhướng mày, cười hỏi: “Có lẽ quốc công tuổi cao sức yếu không quản được con cháu ở xa chứ không phải do bao che nuông chiều thành thói đâu nhỉ? Nhọc lòng quốc công còn để mắt đến chuyện hậu cung.”
Tiếp đến, một vị quan khác bước ra, tâu: “Bẩm thánh thượng bệ hạ, lũ lụt ở Quyền Châu đang hoành hành dữ dội, viện trợ của triều đình cũng đã được phái đi, nhưng lại có một vài dân tị nạn từ Quyền Châu chạy tới kinh thành nói rằng họ không hề nhận được lượng cứu tế, kính xin thánh thượng bệ hạ soi xét.”
Quốc công trực tiếp ngã khuỵu xuống, bởi vì quan cai quản Quyền Châu chính là họ hàng của ông ta, một lần triệt hai người, đủ để thấy một khi nhà vua nổi giận thì nhất định phải có người chết.
Vua Định Ưng phất tay ra lệnh: “Quốc công tuổi đã cao, không nên đứng lâu, mau đưa ông ấy về tịnh dưỡng đi.”
Thị vệ lập tức tiến vào dìu quốc công đi, lúc bị kéo ra khỏi điện, ông ta hối hận mà nghĩ rằng quả nhiên con cái không nên thân hại cha già chịu khổ, nếu hoàng hậu nói rõ mình chưa điều tra đã xử phạt thì ông ta đâu mất lòng vua thế này, giờ thì cháu trai khó mà giữ mạng rồi.
- -
Lời của Gừng: Thật ra mọi người đừng sợ vớ phải truyện ngược, bộ này thiên về đấu trí tranh quyền nên không ngược thụ đâu, bé hạnh phúc lắm.