Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng

Chương 31: Toan Tính

Ánh mắt của Lê Dương Chính chợt lóe như đang toán tính điều gì đó, lúc ngẩng đầu lên nhìn đám người của Trương Hải thì vẻ mặt đã trở nên kiêu căng phách lối.

“Ta muốn đi đâu mặc kệ ta, ngươi ăn cơm nhà lo chuyện thiên hạ làm gì?”

Lê Dương Chính vừa dứt câu, những thư sinh khác đang ngồi ở bàn gần đó đều bật cười, Trương Hải không ngờ hôm nay mình lại bẽ mặt vì tên phế vật của phủ thái sư bèn thẹn quá hóa giận, nghiến răng nói: “Ta không rảnh lo chuyện của nhà ngươi, chẳng qua ta nghe nói ông thái sư đã mời thầy ở Đại Tự Viện về dạy học cho ngươi, có phải năm nay ngươi định ghi danh thi Hương hay không vậy?”

Trương Hải hất mặt lên cao ra vẻ ta đây hơn người, gã càng như thế, Lê Dương Chính càng mừng thầm trong bụng.

“Đúng đó, năm nay ta sẽ tham gia thi Hương.”

Ồ!!!

Cả lầu hai lập tức xôn xao náo động vì câu khẳng định của Lê Dương Chính.

Nhóm thư sinh chỉ muốn xem kịch hay giữa hai vị công tử con quan đại thần, thật không ngờ lại nghe thấy tin tức động trời như thế, mọi người châu đầu ghé tay bàn tán sôi nổi.

“Gã điên rồi sao? Trong kinh thành ai chẳng biết gã là phế vật thất học chỉ biết ăn chơi đàng điếm, vậy mà lại dám tham gia thi Hương, nếu bị lính canh gác đuổi ra chắc thái sư phải giấu mặt không dám ra đường mất.”

“Sợ gì chuyện đó, cho dù không nể mặt thái sư thì quan coi thi cũng sẽ nể mặt Quận công, sao dám đuổi thằng gã ra ngoài? Nhưng nếu vào trường thi mà không viết được chữ nào, chọc nhà vua tức giận, có lẽ tóc của thái sư sẽ bạc thêm vài sợi đấy.”

“Ha ha đến lúc đó chỉ sợ danh tiếng của cậu Chính sẽ vang xa khắp nam bắc không ai không biết mất thôi.”

“Mất mặt đến vậy, nếu thái sư còn nuông chiều thì không khéo lại chuốc họa vào thân.”

Mấy lời cười cợt bàn tán đều chui hết vào trong tai Lê Dương Chính, nhưng hắn không quan tâm, cũng không sợ hãi sẽ rớt bởi vì ngoài thực học đã vượt qua trình độ thi Hương ra, hắn còn biết trước thiên cơ.

Kiếp trước trong lúc vô tình hắn đã biết được đề thi, sở dĩ hắn nhớ lâu như vậy chính là vì năm nay Trương Hải thi đậu rồi thăng tiến như diều gặp gió trên quan trường, cũng là năm hắn bắt đầu bước chân vào con đường trả thù, chính vì thế những gì xảy ra trong giai đoạn đó hắn đều nhớ rất kỹ để nhắc nhở bản thân đã sa chân bùn lầy ở đâu và từ lúc nào.

Về phần Trương Hải, gã chỉ bịa chuyện đi thi để Lê Dương Chính mất mặt mà thôi, không ngờ hắn lại thừa nhận, gã bèn phá lên cười.

“Ha ha, hạng dốt nát như ngươi mà cũng muốn đi thi sao? Quả thật quá buồn cười rồi, ha ha.” Trương Hải không nể nang gì mà ôm bụng cười to.

Lê Dương Chính vẫn giữ vẻ mặt cà lơ phất phơ, nói: “Ta thi lần đầu, nếu có rớt cũng là chuyện bình thường năm sau ôn tập rồi thi tiếp, ta phải học theo Hải huynh đi thi ba lần đều rớt nhưng không nản chứ.”

“Ha ha ha…” Cả gian trà lâu đang xem hai người cự cãi đều phá lên cười.

“Nói đúng lắm, thi rớt thì thi lại, công tử Hải có nhiều kinh nghiệm như vậy còn không mau chỉ dạy công tử Chính đi.”

“Hừ, nói người ta mà không nhìn lại mình, thi Hương rớt ba lần còn dám cười nhạo người khác dốt nát.”

Thân là con trai của thừa tướng, Trương Hải làm gì từng bị người ta sỉ nhục như vậy, văn sĩ tức nhau danh tiếng, đám mọt sách này đang muốn dẫm đạp lên gã để mua chuộc tiếng tăm đây mà.

“Ngươi… Các ngươi… Được lắm, Lê Dương Chính, ngươi có dám cá cược với ta hay không?”

Lê Dương Chính cong cong khóe môi, nói: “Không được đâu, cha ta đã cấm ta cờ bạc rồi, ngươi đừng lôi kéo ta làm bậy, lo mà tập trung học hành chờ ngày thi Hương đi, nếu không sẽ rớt lần nữa đấy.”

“Ha ha ha…” Mọi người lại được phen cười ầm lên, Trương Hải giận đến mức đỏ mặt tía tai.

Gã chỉ vào Lê Dương Chính, quát: “Ngươi không muốn cược cũng phải cược, nếu lần này ngươi rớt ngươi phải quỳ xuống chân ta sủa ba tiếng.”

Lê Dương Chính nhướng mày gật gù: “Vậy nếu ta thi đỗ thì sao? Ngươi thua cái gì?”

“Ha ha, ngươi mà đỗ được sao? Nực cười, đừng mơ mộng viển vông nữa, nhưng để cho công bằng, nếu ngươi thi đỗ, ta sẽ đồng ý với ngươi một điều kiện.” Trương Hải tự tin giao kèo, gã không tin Lê Dương Chính có thể thi đỗ, vụ cá cược này gã thắng chắc rồi, nếu không muốn chịu nhục, thằng nhãi kia chỉ có thể chết nhát rút khỏi kỳ thi năm nay thôi.

“Ta không có hứng thú xem ngươi làm chó, hay là vầy đi, ta thấy ngươi có một mảnh đất ở phía đông cách kinh thành trăm dặm, rất thích hợp để ta nuôi gà đá, nếu ta thi đỗ, ngươi phải nhường mảnh đất đó lại cho ta.”

Lê Dương Chính vừa nói xong, Trương Hải và mọi người đều ngỡ ngàng, sau đó lại bắt đầu xì sầm.

“Ta biết chỗ đó, toàn đất với đá thôi, gã này đúng là ngu mà, đã đổi sao không đổi mảnh ruộng phì nhiêu, thật ngu hết chỗ nói.”

“Gã nổi tiếng ngu ngốc mà, sớm muộn gì phủ thái sư cũng bị gã phá cho lụng bại.”

Trương Hải vốn không muốn lấy đất đai ra cá cược, nhưng nghe mọi người bàn tán xong gã lại cảm thấy bỏ đi mảnh đất hoang cằn cỗi kia cũng được, huống hồ chưa chắc gã sẽ thua mà.

“Được, ta đồng ý.”

Lê Dương Chính nhúng vai tỏ vẻ không sao cả, nói: “Viết giấy điểm chỉ đi, nói miệng ai tin.

Sau đó dưới sự chứng kiến của nhóm thư sinh và chưởng quầy, Lê Dương Chính và Trương Hải ấn tay điểm chỉ vào hai tờ giao kèo, mỗi người giữ một bản.

Mà ở trong một góc, hai thanh niên trẻ tuổi nhìn trò hề vừa diễn ra, ánh mắt sâu thêm vài phần.

Một trong số họ mỉm cười nói: “Giả ngốc giỏi thật, đứa em họ này của ngươi đúng là khó lường mà.”