Phủ thừa tướng.
Tô thị và con trai con gái của bà ta đứng trong sân, ông Đề lại Nhiếc vừa lên kiệu khởi hành đến Quế Châu, ba ta lập tức liếc nhìn ra hiệu cho quản gia Phương.
Quản gia Phương hiểu ý Tô thị nhanh chóng đi đến căn phòng “cách ly” Trương Ai Thống, mấy ngày ông Đề lại vẫn còn ở kinh thành, cậu luôn bị người hầu nhốt trong phòng không cho bước chân ra ngoài với cái cớ cậu đang mắc bệnh truyền nhiễm.
Lúc này Trương Ai Thống vừa ăn đồ bà vυ' Tiền mang tới và nhận túi đậu xong, quản gia Phương đã tới, nhìn thấy quản gia, bà vυ' lập tức cúi đầu chào, ông ta liếc mâm đồ ăn trên tay bà một cái rồi gật đầu, sau đó nhìn Trương Ai Thống đang không ngừng lắc lư trốn tránh phía sau cột nhà, nói: “Bà lớn kêu mày đi theo thằng Tài ra ngoại ô chuyển hàng phụ, nhà này không phải chùa miếu mà nuôi hạng ăn không ngồi rồi.”
“Con… con được ra ngoài ạ?” Trương Ai Thống vừa nghe được đi ra khỏi phủ thì rất vui mừng, sáu năm nay cậu chưa từng bước chân ra khỏi cổng, lần này cuối cùng cũng được nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi.
Tuy nhiên bà vυ' Tiền lại nhạy bén nhận ra điều kỳ lạ, thầm nghĩ trong nhà có nhiều gia đinh như vậy không kêu, kêu một đứa gầy gò ốm yếu như A Nễ làm gì? Nếu muốn sai biểu cậu, chỉ cần cho cậu làm việc ở sân sau như trước đây là được rồi.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, bà vυ' Tiền bèn nói: “Thương tích trên người A Nễ còn nặng lắm, hay là để thằng bé phụ việc ở sân sau thôi.”
“Câm miệng!” Quản gia Phương quát to.
“Lời bà lớn mà phận tôi tớ như bà dám cãi hả? Có tin tôi cho bà cuốn chiếu về quê không? Còn đứng đây làm gì, mau cút đi!”
Quản gia Phương hung hăng mắng chửi bà vυ', Trương Ai Thống sợ ông ta sẽ đánh bà cho nên liên tục ra hiệu bảo bà an tâm, bà vυ' cũng biết mình thấp cổ bé họng bèn cúi đầu bưng mâm rời đi.
Bà vυ' Tiền đi vào nhà bếp, sau đó mở thùng muối ra định tìm bao chứa mấy món ăn do đầu bếp chuẩn bị cho Trương Ai Thống mang đi vứt thì phát hiện không thấy đâu nữa.
“Bà đang tìm cái này đúng không?” Một giọng nữ chanh chua vang lên, bà vυ' quay lại thì thấy là con Lan, ả hầu bên cạnh cậu ba Trương Hải.
“Hừ, tôi cứ tưởng bà thương thằng con hoang đó dữ lắm, ai ngờ cũng biết lợi dụng nó để kiếm miếng cơm cho mình, chắc là thường ngày bà bưng cơm thừa canh cặn cho nó ăn rồi chừa mấy món ngon này lại để hưởng riêng đúng không?”
Bà vυ' Tiền vốn là người thật thà, đột nhiên bị bắt quả tang như vậy nhất thời bà không tìm ra cái cớ nào để thoái thác.
Con Lan nhếch môi cười nhạo: “Cứng họng rồi chứ gì? Mấy ngày trước coi như sướиɠ cái miệng của bà, còn phần hôm nay và sau này thuộc về tôi, bà khôn hồn thì ngậm miệng lại, nếu không tôi mách với cậu ba là bà chết chắc đó.”
Nói xong con Lan ngúng nguẩy cầm bao đồ ăn rời đi, bà vυ' Tiền lo lắng nhìn theo rồi lắc đầu thở dài. Thằng cháu của bà dặn đi dặn lại không được cho Trương Ai Thống ăn đồ ăn do đầu bếp trong nhà nấu thì chắc chắn các món này có vấn đề, thường ngày bà đều mang đi vứt thật xa tránh để ăn mày nhặt được rồi có chuyện gì bà lại mang tội.
Bây giờ con Lan hống hách ngang ngược lấy đồ ăn đi rồi, bà có muốn ngăn cũng không thể ngăn, lỡ như để bà lớn biết bà phát hiện trong đồ ăn có thứ không sạch sẽ, người chết sẽ là bà.
Bên này, Trương Ai Thống đã leo lên xe bò theo thằng Tài gia đinh ra khỏi cổng thành tiến thẳng tới khu vực ngoại ô, không hiểu sao trong lòng cứ bồn chồn không yên, cậu cầm chặt túi đậu trong tay rồi lén lút rải xuống dọc đường đi.
Trương Ai Thống không hiểu tại sao bà vυ' lại bắt cậu làm vậy, nhưng trong phủ chỉ có mình bà yêu thương cậu, nghe lời bà thì cậu sẽ không chịu thiệt thòi.
Xe bò càng đi càng xa, ban đầu là đường chính, sau đó lại rẽ vào đường rừng, nhìn cây cối um tùm, không gian vắng lặng ẩm ướt xung quanh, Trương Ai Thống cảm thấy vô cùng bất an.
“Anh Tài à, nhà mình có cửa hàng hay trang trại nào ở đây sao?”
Thằng Tài liếc nhìn cậu với ánh mắt da^ʍ tà, nó thè lưỡi ra liếʍ miệng rồi cười khẩy: “Chỗ này không có cửa hàng hay trang trại nào cả, nhưng có một nơi sẽ dạy mày biết cách làm cho bọn đàn ông bọn tao vui vẻ.”
Thằng Tài quét một lượt khắp cơ thể của Trương Ai Thống rồi nuốt nước miếng.
“Chậc chậc, đúng là máu mủ của quan lớn có khác, mặc dù hơi gầy một chút, nhưng cũng nhìn ra cốt cách mỹ nhân đó chứ, hay là trước khi đưa mày đến ổ chứa huấn luyện làm điếm, tao hưởng mày trước để mày quen mùi đàn ông nhé ha ha.”
Nói xong thằng Tài chồm tới đè lên người Trương Ai Thống, bàn tay dơ bẩn sờ mó khắp người cậu.
“Buông tôi ra! Tôi không muốn!”
Trương Ai Thống dùng hết sức vùng vẫy nhưng không đấu lại thằng gia đinh cao to lực lưỡng, cậu chỉ có thể gào thét trong vô vọng, nước mắt tủi nhục lăn xuống.
Vào lúc cậu nghĩ mình sẽ không thoát được cảnh bị làm nhục mà chuẩn bị cắn lưỡi tự tử thì đột nhiên sờ thấy một thứ gì đó, đây là cây gậy gỗ để chèn bánh xe bò, cậu lập tức cầm lấy đập mạnh vào đầu thằng Tài.
“A! Chết tôi rồi!” Thằng Tài đau đớn ôm lấy đầu mình.
Trương Ai Thống thấy máu đầu của nó chảy ra, cơ thể bắt đầu run rẩy, nhưng hiện tại cậu không thể sợ hãi, nếu không cuộc đời của cậu sẽ bị hủy.
Trương Ai Thống phóng xuống xe bò chạy theo hướng ngược lại.
“A!” Trương Ai Thống đột nhiên la lớn, cậu đã bị rơi vào một cái bẫy đặt trong rừng, một tấm lưới bao gọn lấy cơ thể của cậu rồi kéo lên, treo cậu lủng lẳng trên cao.
“Ha ha, bắt được rồi nha, chạy đi đâu hả?”
Trương Ai Thống nhìn xuống theo tiếng cười thì thấy một đám đàn ông cao to lực lưỡng đang đứng phía dưới, chúng đều ngẩng đầu lên cười với cậu.