Trong căn phòng giam ẩm thấp dơ bẩn, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, ăn mặc cao quý sang trọng đứng nơi đó, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh tăm tối của xung quanh.
Lúc này nàng ta đứng tại chỗ và dùng ánh mắt ngạo nghễ của kẻ chiến thắng nhìn nam nhân bị xiềng xích trói buộc ở bên trong nhà lao.
Mà trên toàn thân của thanh niên nọ đều là vết tích bị roi quất, móc kéo của gông xiềng xiên xỏ qua hai bả vai của hắn, chỉ cần cử động nhẹ thôi thì cơn đau đớn kinh khủng như xé da xé thịt sẽ lập tức ập đến khiến hắn thống khổ vô cùng.
Hiện tại hắn không khác gì một kẻ tàn phế.
“Ha ha, Trương Ai Thống ơi Trương Ai Thống, ngươi không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục như hôm nay có đúng không? Ngươi cũng không ngẫm lại cái tên của mình, Ai trong bi ai, thống trong đau khổ, cái mệnh này của ngươi vốn định sẵn là một tấn bi kịch, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể vùng vẫy trong bùn lầy, đừng mong được hạnh phúc.”
Thiếu nữ xinh đẹp che miệng cười duyên, nụ cười trên gương mặt tuyệt mỹ thật ngọt ngào động lòng người, nhưng mỗi một lời nàng ta nói ra lại giống như từng con dao nhọn đâm thẳng vào trong tim của người đối diện.
Ấy thế mà nam nhân bị nhốt trong nhà lao nghe những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này xong vẫn ngồi im không nhúc nhích, cứ như thể hắn đã là một người chết vậy.
Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của thiếu nữ thoáng hiện lên sự tàn nhẫn, nàng ta bất chấp người đối diện vẫn còn tỉnh táo hay đã chết lặng mà cứ nói tiếp: “Có lẽ ngươi đang chờ điện hạ… à không, bây giờ ngài ấy đã là cửu ngũ chí tôn đăng quang ngôi vua của nước Ngọc Viễn, ha ha, quốc hiệu này ngươi nghe có quen không? Đúng vậy, Tam Lang lấy tên của ta và chàng ấy đặt tên cho giang sơn mà ngươi liều mạng, không tiếc dâng hiến thân thể cho hàng tá nam nhân để đoạt về đấy, có cảm động không? Ha ha ha, Trương Ai Thống à, đến bây giờ ngươi vẫn ngây thơ cho rằng Tam Lang sẽ tin ngươi vô tội, sẽ phóng thích ngươi ra ngoài, phong ngươi làm Hoàng Quân hay sao? Ngươi khờ quá, vốn dĩ ngài ấy chính là người đưa ngươi vào đây thì làm sao lại cứu ngươi được chứ?”
Lúc này, nam nhân ngồi trong nhà lao bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dây xích vì chuyển động bất ngờ này mà va vào nhau tạo ra tiếng leng keng, móc kéo ghim sâu vào da thịt cũng theo đó mà xoay tròn, máu loãng từ hai bả vai của hắn chảy ra, nhưng dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ dùng đôi mắt đỏ sòng sọc nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trước mặt.
Ngay sau đó không biết nghĩ đến cái gì, hắn bỗng nở một nụ cười đắc ý rồi nói: “Trần Minh Triết trợ ta diệt trừ nhà họ Trương cũng coi như ta đã trả được mối hận trong lòng mình, mục đích của ta chỉ có vậy thì há cần gì những thứ khác, ta mãn nguyện rồi, chỉ có ngươi, ngươi vẫn còn kiêu ngạo ở bên cạnh hắn được sao? Trương Ngọc Nhi, ngươi mới là kẻ đáng thương.”
“Câm miệng!” Trương Ngọc Nhi trợn to mắt, mặt mũi vặn vẹo quát lớn.
Đối với nàng ta, Trương Ai Thống chính là kẻ thua cuộc thì thử hỏi làm sao có thể để hắn cười cợt vị Hoàng Hậu cao quý như nàng ta được?
Nếu đã không biết sống chết, nàng ta không ngại ban cho tên súc sinh này một ân huệ.
Trương Ngọc Nhi hất cằm sai người mở cửa ngục, sau đó cất bước tiến vào bên trong, nàng ta không nói không rằng, nhấc chân đạp mạnh vào bả vai của Trương Ai Thống.
“A…” Trương Ai Thống bất ngờ bị đạp vào vết thương khiến hắn đau đến mức khẽ rên lên một tiếng.
“Sao? Đau lắm à? Ngay cả tiếng rên của người cũng phóng đãng như thế, thảo nào chỉ dùng thân thể dơ bẩn này mà có thể khiến thái tử bị phế truất, nước Đại Lịch phải sụp đổ, quả nhiên chính là kỹ nam trời sinh mà, đáng tiếc Tam Lang ngại bẩn mắt muốn ban chết cho ngươi, nếu không thì hiện giờ ngươi đã trằn trọc dưới thân của đám nam nhân trong kỹ viện rồi.”
Từng lời nói dơ bẩn thốt ra từ đôi môi quyến rũ của Trương Ngọc Nhi, trong đôi mắt của nàng ta chứa đầy sự oán hận, nàng ta hận Trương Ai Thống diệt sạch nhà họ Trương, nàng ta hận Tam Lang còn vương vấn tình cũ muốn tha cho hắn một con đường sống.
Không, thứ rác rưởi này chỉ có sống dưới bùn lầy hôi hám, làm sao có thể ngồi chung mâm với bậc mẫu nghi thiên hạ như nàng ta? Mười năm trước đã thế, hiện tại càng nên như thế.
“Trương Ai Thống, mười tám năm trước ngươi vốn không nên trở về nhà họ Trương, nếu người lưu lạc đầu đường làm một tên ăn mày thấp hèn thì có khi ngươi đã không sa vào con đường nhơ nhuốc như hiện tại rồi, hừ, cảm giác bị chính mẹ và anh chị em ruột thịt dồn vào con đường chết, buộc phải hầu hạ dưới thân người khác là thế nào hả?”
Trương Ai Thống vốn đã chuẩn bị trước tâm lý chờ chết, cho nên mặc kệ Trương Ngọc Nhi có dùng lời lẽ khinh bạc như thế nào, hắn cũng sẽ không phản ứng, nhưng những câu nói vừa rồi đã vượt quá sức chịu đựng của hắn, đó chính là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời này mà đáng lẽ hắn không đáng phải thừa nhận.
Hơi thở của Trương Ai Thống bắt đầu không ổn định, hắn nghiến răng hỏi: “Ngươi biết ta là…”
“Ta đương nhiên biết ngươi là em trai cùng cha cùng mẹ với ta rồi, đáng tiếc…”
“Tại sao?” Trương Ai Thống dùng hết sức lực cuối cùng mà gào lên, hắn không thể tin được trên đời lại có người đẩy thân nhân của mình vào biển lửa một cách nhẫn tâm như thế này, chẳng lẽ ông trời đã giáng lời nguyền, những ai nhìn thấy hắn đều sẽ ghét cay ghét đắng hắn hay sao?
“Kích động như thế làm gì? Nói cho người một bí mật, để lúc ngươi xuống suối vàng cũng đừng tiếc nuối dương gian này.”
Nói tới đây, Trương Ngọc Nhi khom người về phía trước, ghé vào bên tai của Trương Ai Thống, nói nhỏ: “Ta biết ngươi là em ruột của mình nhờ nghiệt chủng kia, cũng chính tay ta tiễn súc sinh kia xuống địa ngục đấy, sắp tới đây cha con các ngươi có thể đoàn tựu rồi, ha ha ha.”
“Ngươi…”
Trương Ai Thống tức giận quá độ mà phun ra một ngụm máu tươi, gân xanh trên cổ hắn nổi lên cuồn cuộn, hắn điên cuồng vươn người về phía trước muốn bóp chết Trương Ngọc Nhi.
Trước đây hắn cho rằng do bản thân tội nghiệt quá nhiều cho nên đứa bé kia mới đoản mệnh, chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời đã tức tưởi rời khỏi nhân gian, thật không ngờ nó lại chết dưới tay của nữ nhân ác độc này, nhà họ Trương hại cuộc đời hắn chưa đủ hay sao? Tại sao trời cao lại cho dòng máu ghê tởm đó chảy trong người hắn, để rồi cướp đi tất cả của hắn như thế?
Trương Ai Thống này chưa từng làm điều gì ác độc, vậy mà kết cục nhận được lại là một đời bẩn thỉu, chết trong đau đớn.
Hắn hận!
Cho dù hắn có chết cũng phải hóa thành ác ma mà trả thù, Trương Ngọc Nhi, Trần Minh Viễn, nếu trời cao không thể trừng trị các ngươi, ta cần gì phải nuối tiếc thế gian này, hủy diệt đi, hủy diệt tất cả đi!
Trương Ai Thống nhìn làn váy thướt tha của Trương Ngọc Nhi tiêu sái bước ra khỏi nhà lao, tầm mắt cũng bắt đầu mờ dần, nhưng hắn vẫn cố gắng mở to mắt để nhìn rõ kẻ thù, nếu có kiếp sau, hắn tuyệt đối sẽ không quên những con ác quỷ đã hủy hoại đời mình, sẽ tìm từng người một để đòi lại hết nợ nần.
Rầm!
Một tiếng sấm sét thật lớn vang lên, xé toạc không gian, sáng rực cả một góc trời.
Cũng vào đúng lúc này, mây đen che kín bầu trời, từng cơn gió lạnh cắt qua da thịt, gào thét như ai đó đang than khóc, trời đất bỗng trở nên tối om khiến lòng người run sợ.
Tận thế đã đến.
“Con cưng của ông trời đã chết, thế giới này cũng nên biến mất rồi.”