Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 26: Điều hạnh phúc

Đối với Nhan Phong.

Ấn tượng của Tiêu Nhược Yên vẫn là một người đàn ông mặc vest, sắc mặt thâm trầm, ngũ quan sâu như chạm khắc.

Nhan Phong là người từng chịu đựng cực khổ, gặp quá nhiều sóng to gió lớn. Lúc đầu ông ta cũng không để trong lòng chuyện của hai đứa nhỏ, mặc dù tức giận nhưng dưới thế giới quan của người trưởng thành, ông ta cho rằng chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể chia rẽ hai người một cách dễ dàng.

Nhưng những năm qua, Nhan Chỉ Lan chống đối ông ta hết lần này đến lần khác, mỗi lần ngày một khốc liệt hơn, thậm chí cuối cùng còn kết thúc bằng máu tươi và bình thuốc trắng.

Ông ta thất bại.

Nhan Phong không thể buông xuống thái độ cao ngạo của mình, ông ta biết không có cách nào đột phá ở chỗ con gái, vì vậy chỉ có thể tìm kiếm khe hở từ chỗ Tiêu Nhược Yên.

Công ty của ông ta không thiếu những chàng trai cô gái trẻ.

Xuất thân từ gia đình giống như Tiêu Nhược Yên, nhưng tự thân rất cố gắng, ông ta gặp qua rất nhiều, biết phần lớn bọn họ đều có khát vọng thành công cực lớn, đồng thời lòng tự trọng cực mạnh.

Nơi mà Nhan Phong hẹn là một quán trà rất gần trường học của Tiểu Nhan.

Trong tin nhắn của ông ta cũng nói rõ —— Hãy đến đây một mình, đừng nói với Tiểu Nhan.

Rõ ràng là ông ta chủ động hẹn gặp Tiêu Nhược Yên, nhưng thái độ vẫn cao cao tại thượng như vậy, thậm chí trong mắt đều là khinh thường.

Ông ta ngồi trên ghế, nhìn Tiêu Nhược Yên đang tiến lại từ đằng xa.

Lần cuối cùng ông ta nhìn thấy đứa trẻ này, là khi cô học lớp 12. Khi đó, cô đã rất xinh đẹp, nhưng bên trong đôi mắt vẫn còn đầy non nớt, nhìn thẳng vào mắt ông ta với đầy vẻ sợ hãi, thậm chí bởi vì sợ hãi, cơ thể của cô cũng nhẹ nhàng run rẩy.

Rõ ràng là sợ thành như vậy, cô vẫn cứng rắn nói với ba mẹ mình: "Là con dụ dỗ cậu ấy trước."

...

Nếu không phải là một cô gái, thì thật tốt biết bao.

Nhan Phong rất kiêu ngạo, ông ta có tiền, chỉ cần con gái thích, cho dù xuất thân bần hàn, ông ta vẫn có thể nâng lên được. Nhưng vấn đề giới tính này, bất luận dùng cách nào, dù thế nào ông ta cũng không thể vượt qua được.

Nhà họ Nhan là nhân vật có tiếng trong thương trường, không thể để con gái của họ yêu một người phụ nữ. Ở góc độ nhỏ, điều này sẽ làm cho ông ta mất hết thể diện, lớn hơn một chút, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của toàn bộ xí nghiệp.

Tiêu Nhược Yên đút hai tay vào túi, nhàn nhã đi về phía Nhan Phong.

Khoảnh khắc này, cảnh tượng này, trong mấy năm nay, cô đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần.

Có lẽ sẽ còn bất an, có lẽ sẽ còn sợ hãi, nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là cô sẽ không còn bị buộc phải nhượng bộ giống như thời niên thiếu nữa.

"Chào chú."

Tiêu Nhược Yên ngồi xuống đối diện ông ta, lễ phép gật đầu.

Mười năm không gặp.

Tiêu Nhược Yên đã trưởng thành rất nhiều, sự thấp thỏm lo âu trên gương mặt đã sớm được thay thế bằng sự lạnh nhạt và điềm tĩnh.

Nhan Phong xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, ông ta nhìn Tiêu Nhược Yên, thật lâu không lên tiếng.

Tiêu Nhược Yên cũng nhìn ông ta, ánh mắt không kiêu ngạo không tự ti.

Cô đột nhiên phát hiện ra, ngũ quan của Tiểu Nhan thật ra rất giống Nhan Phong, chẳng qua nàng là con gái nên đường nét mềm mại hơn, không cứng rắn như Nhan Phong.

Yêu ai yêu cả đường đi.

Mặc dù ông ta từng làm hai người tổn thương sâu sắc.

Nhưng ông ta là ba của Tiểu Nhan, có ơn dưỡng dục, bất luận ông ta tốt hay không tốt, cô cũng không thể công khai vạch mặt ông ta được.

Qua một lúc lâu.

Nhan Phong cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm, ông ta chậm rãi nói: "Tôi vẫn không thể đồng ý cô và con gái tôi ở bên nhau."

Đi thẳng vào vấn đề đưa ra quan điểm, ông ta mới mở miệng đã chặn đường của Tiêu Nhược Yên.

Ông ta cho rằng cô sẽ bối rối, nhưng Tiêu Nhược Yên lại mỉm cười, khẽ gật đầu: "Cháu vẫn không thể tách ra khỏi cậu ấy."

Cô không biết trong ánh mắt người đời, tình cảm rốt cuộc tồn tại thế nào, đáng giá bao nhiêu, cô chỉ biết rằng trong lòng cô, Tiểu Nhan là báo vật vô giá.

Nhan Phong nhàn nhạt nhìn cô: "Cô còn trẻ, còn rất nhiều không gian phát triển."

Tiêu Nhược Yên cân nhắc chiêu thức mở miệng, có phải muốn cho cô tiền hay không? Mặc dù cô biết Tiểu Nhan là phú nhị đại danh xứng với thực, nhưng thân là "dân nghèo", cô chưa bao giờ có cảm giác được mưa rền gió dữ tiền tài, ông già sẽ dùng bao nhiêu tiền để làm cô choáng đây? Trăm vạn? Ngàn vạn? Hay là...

Nhan Phong nhíu mày kiếm: "Thành phố * có sự nghiệp mà cô phải trả giá nhiều năm, có lãnh đạo đánh giá cao cô, có bạn bè của cô. Nếu cô đồng ý không trở về nữa, tôi có thể để cô ngồi vào vị trí Phó tổng."

Tiêu Nhược Yên hơi thất vọng khi nghe điều này.

Không phải là hơn trăm triệu sao?

Phó tổng? Tiền lương một tháng cũng không được bao nhiêu.

Trong lòng cô đang diễn kịch hào môn cẩu huyết, nhưng vẻ mặt lại không có gì thay đổi: "Ha ha, còn muốn tạ ơn chú đã tin tưởng và bồi dưỡng, cháu rất cảm kích."

Nhan Phong:...

Cái gì?

Tiêu Nhược Yên ngã người ra sau, dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào Nhan Phong.

Mặc dù không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại biết nói.

—— Quyền lực này cô không mắc câu, còn gì nữa không?

Gân xanh trên trán Nhan Phong nhảy dựng: "Hay là, cô ra một điều kiện, nhà lầu xe hơi? Hay là cổ phiếu?"

Tiêu Nhược Yên cầm tách trà bên cạnh lên, khẽ mỉm cười.

Chuyện gì đến cũng phải đến.

Cô nhìn Nhan Phong: "Sơn trân hải vị, trà xanh cơm nhạt, đối với cháu đều giống nhau, mấu chốt chính là muốn ăn cùng ai. Chú à, cháu sẽ không buông tay Tiểu Nhan. Nếu chú cảm thấy không thể đột phá ở chỗ cậu ấy, ngược lại chuyển hướng đến chỗ cháu, như vậy cháu có thể nói rõ cho chú biết, chỗ cháu cũng không được."

Nhan Phong hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

Trên bàn phía sau, Cao Vũ đã gọi một phần bít tết đang giả vờ ăn, quả thật đào tâm trong mắt đều muốn rơi ra ngoài.

Wow, soái quá soái quá!

Đèn pha lê trong đại sảnh phản chiếu ánh sáng rực rỡ, chiều vào trên người Tiêu Nhược Yên, ánh mắt của cô rất kiên định: "Có lẽ, chú vẫn sẽ uy hϊếp cháu và người nhà của cháu giống như thời niên thiếu."

Nhan Phong nghiêm nghị nhìn cô, ánh mắt thâm thúy và nặng trĩu.

Rất tốt, có dũng khí chủ động kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông.

Tiêu Nhược Yên nhìn vào mắt ông ta: "Cháu không có ý xúc phạm chú, càng không có ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Cháu chỉ muốn chú biết rằng, nếu như có thể chia tay, bọn cháu đã sớm chia tay rồi. Mười năm nay, cậu ấy và cháu đều đã trả giá rất lớn vì nhau, đời này kiếp này, bọn cháu sẽ không chia lìa."

Nhan Phong cười lạnh, ông nhíu mày: "Đều đã trả giá rất lớn?"

Từ "đều" kia làm cho ông ta khinh miệt, ông ta lắc lắc tay, ánh mắt khinh thường: "Tôi nghĩ, cô còn chưa xác định được vị trí chính xác của mình."

Nếu như trở lại tuổi 18.

Tiêu Nhược Yên rất dễ bị ánh mắt và hành động của ông ta chọc giận, nhưng bây giờ, trải qua năm tháng tẩy rửa, ngoại trừ Tiểu Nhan, không gì có thể lay chuyển trái tim cô.

Nhan Phong lạnh lùng nhìn cô: "Cô có biết Tiểu Nhan đã trả giá bao nhiêu vì cô không? Cô cho rằng chỉ có chuyện tự sát và bệnh tâm lý mà chị gái của con bé nói thôi sao?"

Ông ta lắc đầu, ánh mắt mang theo sự châm chọc và mỉa mai: "Có lẽ, cô cho rằng mình ở thành phố * một đường thuận lợi đạt được vị trí Giám đốc, chỉ bởi vì Tổng giám đốc Từ của cô đánh giá cao cô?"

Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi, nhìn nhận vấn đề quá đơn giản.

Tiêu Nhược Yên sững sờ, cô nhìn Nhan Phong.

Nhan Phong: "Cô có biết con bé từ bỏ bao nhiêu thứ vì cô không? Con gái của tôi vốn nên trở thành người ưu tú đến mức nào, bởi vì cô mà mất đi bao nhiêu?"

"Cô chỉ biết con bé về nước, nhưng cô có biết vốn dĩ con bé có thể trở thành giáo viên người Hoa trẻ tuổi nhất ở Học viện Âm nhạc Manhattan không?"

"Cô có biết con bé là người kiêu ngạo cỡ nào không? Vì cô mà đoạn tuyệt với người nhà, cầm chút đồng lương ít ỏi đó, hạ thấp bản thân hết lần này đến lần khác chạy đi biểu diễn kiếm tiền, mua hết từng bài từng bài mà con cưng của trời là cô bán đi?"

"Cô luôn miệng nói yêu con bé, nhưng trong mấy năm nay, cô biết rõ con bé đã trở về, cô có quay lại gặp con bé không? Còn con bé thì sao? Giống như kẻ ngốc, giống như kẻ ngốc, mỗi một năm, mỗi một ngày lễ, đều đứng dưới lầu nhà cô, đông lạnh đến mức cảm mạo nóng sốt???"

......

Khi biết chuyện này, Nhan Phong đã rất tức giận.

Ba mươi Tết.

Tất cả mọi người đều bôn ba bận rộn cả năm, ai cũng muốn về nhà vui vẻ đoàn tụ ăn Tết.

Nhưng Nhan Chỉ Lan ở đâu?

Một mình nàng lén đi tàu cao tốc, chạy đến dưới lầu nhà Tiêu Nhược Yên, giống như kẻ ngốc, ngẩng đầu nhìn ánh đèn trong phòng cô, im lặng quan sát.

Con gái của ông, con gái bảo bối, từ nhỏ đến lớn muốn cái gì mà không có?

Bởi vì Tiêu Nhược Yên mà đoạn tuyệt với ông; giống như bà nội trợ, chạy đến chợ để mua thức ăn, nấu cơm; dùng hết số tiền mà mình làm việc cực khổ để mua tác phẩm của cô.

Nhan Chỉ Y hỏi nàng có đáng giá hay không, có ngu ngốc hay không.

Nàng lại cười nói: "Em chờ A Yên trở về hát cho em nghe."

Tiêu Nhược Yên cho rằng nàng đã tách khỏi nhóm, nghĩ rằng sau khi về nước, Nhan Chỉ Lan vẫn luôn sống ở quê hương, trải qua cuộc sống dạy học trồng người lý tưởng.

Thực ra, cô hoàn toàn không biết gì cả.

Mấy năm nay, Tiểu Nhan chưa từng rời xa cô, cho nên mới nhận ra Cao Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

......

Cuộc sống của nàng, vốn dĩ nên được vạn người theo đuổi, nhưng bây giờ thì sao?

Ánh mắt của Nhan Phong sắc bén nhìn Tiêu Nhược Yên: "Tôi muốn hỏi cô, Giám đốc Tiêu, trong lòng cô, tình yêu rốt cuộc là gì? Là thành tựu của một người, hay là hủy diệt một người? Là làm cho một người hạnh phúc, hay là làm cho con bé mệt mỏi không chịu nổi, sống dựa vào thuốc?"

Nước mắt của Tiêu Nhược Yên chảy xuống từng dòng, chiếc mặt nạ mỉm cười mà cô vẫn luôn duy trì đã vỡ vụn.

Tiểu Nhan...

Cô có tài đức gì...

Nhan Phong cười lạnh trong lòng, ông ta cầm tách trà bên cạnh lên, uống một ngụm: "Cho nên ——"

"A Yên!!!"

Cánh cửa bị đẩy ra, cơn gió lạnh tràn vào, không biết Nhan Chỉ Lan tỉnh dậy từ lúc nào, lại làm cách nào đến đây tìm cô. Mái tóc dài của nàng hơi lộn xộn, trên người còn mặc áo sơ mi của Tiêu Nhược Yên, dưới chân lại mang dép lê trong nhà chạy đến.

Có thể tưởng tượng được nàng đã chạy ra ngoài một cách vội vàng và khẩn trương đến mức nào.

Bởi vì chạy quá nhanh, ngực của Nhan Chỉ Lan phập phồng gấp gáp, khuôn mặt đỏ bừng.

Nhan Phong nhìn thấy Nhan Chỉ Lan đến đây, trong lòng giật mình. Mấy năm nay, trong ván cờ với con gái, ông ta sức cùng lực kiệt và sợ hãi.

Nhan Chỉ Lan nhìn thấy không phải là ba mình, mà là Tiêu Nhược Yên lệ rơi đầy mặt. Lúc này, lòng nàng đau như cắt, nàng chạy như bay đến, cũng không quan tâm đến người khác, ôm chặt lấy cô: "A Yên, có chuyện gì vậy? Sao vậy? Đừng khóc."

Tiêu Nhược Yên là một người rất sĩ diện, ngoại trừ hay khóc với Nhan Chỉ Lan, cô chưa bao giờ khóc trước mặt người ngoài.

Có thể tưởng tượng được nhất định cô bị ủy khuất rất nhiều.

Nhan Chỉ Lan ôm chặt lấy Tiêu Nhược Yên, ánh mắt sắc bén bắn về phía ba mình, tràn đầy tức giận và cảnh cáo.

Ông còn muốn làm gì nữa???!!!

Nàng có thể nhẫn nhịn ba làm tổn thương nàng, bất luận dùng lời nói nào để châm chọc nàng đều có thể, nhưng không thể động vào A Yên, tuyệt đối không thể!

Sắc mặt Nhan Phong tái nhợt vì tức giận, ông ta đưa tay vào túi lấy thuốc điều trị cao huyết áp. Tiêu Nhược Yên ôm chặt lấy Nhan Chỉ Lan, nghẹn ngào: "Tiểu Nhan, cậu hiểu lầm chú rồi."

Nhan Chỉ Lan không coi ai ra gì hôn nước mắt của cô, trái tim tan nát: "Không sao, không sao."

A Yên của nàng, đến lúc này còn nói đỡ cho ông ta.

Nhan Phong cũng có chút kinh ngạc, ông ta không ngờ cô gái này lại độ lượng như vậy? Đầu óc xoay chuyển, ông ta cười lạnh.

Ông ta hiểu được, cô gái này không đơn giản, nhất định là cố ý ra vẻ hiểu chuyện, diễn trò trước mặt con gái, như vậy càng chia rẽ hai cha con họ.

Tiêu Nhược Yên ôm Nhan Chỉ Lan, nước mắt ngừng lại một chút, cô nghẹn ngào nói: "Chú chỉ nói cho tớ biết mấy năm nay rốt cuộc cậu đã trả giá cho tớ bao nhiêu. Tớ... tớ giống như kẻ ngốc, cái gì cũng không biết."

Nhan Phong:???

Nhan Chỉ Lan sững sờ một lúc, không thể tin nổi nhìn ba mình, lại ôm người vào lòng, hôn lên tai cô: "Nói gì vậy đồ ngốc? Được rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa."

Tiêu Nhược Yên không kìm được mình, cô ôm chặt eo Nhan Chỉ Lan: "Tớ... tớ không thể làm gì được cho cậu... Tớ không thể bảo vệ cậu..."

Chỉ cần nghĩ đến trong đêm ba mươi Tết cả nhà đoàn tụ, dáng vẻ gầy gò cô đơn của Nhan Chỉ Lan, cô đã vô cùng khó chịu, hận không thể để mình bị đâm ngàn vạn nhát dao.

Tại sao cô không phát hiện ra? Tại sao!

Nhan Chỉ Lan ôm cô vào lòng, dỗ dành: "Sao lại không làm gì được cho tớ? Chẳng phải cậu vừa làm chuyện hạnh phúc đau lưng cho tớ đó sau?"

Nhan Phong:...???

Sau khi được nhắc nhở như vậy, Nhan Phong nhìn thấy dấu vết dâu tây trên cổ của con gái, ngực của ông ta nghẹn một hơi.

Khi tỉnh dậy, nàng không nhìn thấy Tiêu Nhược Yên nên vô cùng hoảng hốt, không phân biệt được tất cả là mơ hay thực, gọi A Yên một lúc lâu cũng không nghe thấy phản ứng gì, chỉ nhìn thấy tờ giấy trên đầu giường.

—— Tớ đi ra ngoài một chuyến, đợi tớ trở về.

Nhan Chỉ Lan có chút lo lắng, muốn đứng lên tiếp tục đi tìm cô. Cơ thể vừa cử động, eo lập tức giống như bị bẻ gãy, đau nhức khó chịu.

Nàng vừa uống một viên thuốc, liền nhận được điện thoại của chị gái. Nhan Chỉ Y rất lo lắng: "Chị nghe chú La nói ba đi tìm Tiêu Nhược Yên."

Nhớ lại chuyện cũ.

Người làm chị cô đây thật sự rất đau lòng.

Thật sự rất sợ hai cô gái lại bị ba tách ra lần nữa, lại mất thêm mười năm đen tối đau đớn thê thảm.

Cô ấy đau lòng cho em gái mình, lại không thể kiểm soát được ba mình, bị kẹp giữa thế khó.

Lúc này, Nhan Chỉ Lan mới nhảy dựng lên như xác chết vùng dậy. Nàng tùy tiện mặc quần áo của Tiêu Nhược Yên vào, thậm chí còn chưa thay giày đã chạy ra ngoài.

Nàng vô cùng sợ hãi.

Sợ mất cô thêm lần nữa.

Tiêu Nhược Yên cắn môi, nhìn vào mắt Nhan Chỉ Lan: "Sau này... sau này tớ sẽ bù đắp thật tốt cho cậu."

Hai mắt Nhan Chỉ Lan cũng đỏ, nàng kiễng mũi chân lên, tiến vào trong vòng tay của Tiêu Nhược Yên. Nàng vòng tay qua cổ cô, dùng chóp mũi xoa nhẹ chóp mũi của cô: "Được rồi, bù đắp thật tốt, tốt giống như hôm qua là được rồi."

Nhan Phong:............

???

Cái gì???

Như hôm qua??? Hai người đang nói gì thế???

Khuôn mặt của Nhan Phong muốn vỡ ra, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất như bức tường da. Nhan Chỉ Lan vẫn không tin tưởng ông ta, nắm lấy tay Tiêu Nhược Yên, kéo cô ra sau lưng mình, ánh mắt mạnh mẽ nhìn Nhan Phong: "Ba, nếu ba thật sự muốn làm hòa thì không được gọi A Yên ra mà không báo trước cho con nữa." Nàng quay người nhìn Tiêu Nhược Yên: "Về nhà đi, sao cậu lại chạy ra ngoài một mình? Có người nào lại như vậy chứ? Xong việc rồi không canh giữ ở bên cạnh tớ."

Nắm đấm của Nhan Phong cứng lại như đá.

Ông muốn làm hòa???

Xong việc rồi??? Xong việc rồi cái gì???

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên hơi đỏ lên, cô chỉ chỉ vào Cao Vũ đang trợn mắt hốc mồm ngồi ở phía sau, trực tiếp bị hai người biến thành tên ngốc, trong miệng có thể nhét vừa nắm đấm: "Tớ đưa cậu ấy ra ngoài, không yên lòng, bây giờ phải về nhà à?"

Nhan Chỉ Lan nhìn Cao Vũ, khó xử nhíu mày: "Nếu không, chúng ta vào khách sạn đi."

Lúc đầu nàng ít dành thời gian cho Tiêu Nhược Yên, bây giờ cô lại khóc thành như vậy, cần được an ủi.

Khuôn mặt của Tiêu Nhược Yên đỏ bừng, cô lén nhìn qua Nhan Phong, nói vào tai Tiểu Nhan: "Không có mang quần áo."

Giọng nói của Nhan Chỉ Lan cũng rất thấp: "Tớ có mang quần áo cho cậu."

Cái gì?

Tiêu Nhược Yên nhìn bàn tay trống trơn của Nhan Chỉ Lan. Tiểu Nhan cười cười, chỉ chỉ vào mình: "Đây là áo sơ mi." Cánh tay mảnh mai của nàng lắc lư: "Bên trong có áσ ɭóŧ." Nàng lại chỉ xuống, Tiêu Nhược Yên nhìn theo, là quần jean của cô, quả thực là một bộ hoàn chỉnh. "Đi ra ngoài vội vàng nên quên mang theo áo khoác, lần sau sẽ chú ý."

Tiêu Nhược Yên:............

Bàn tay của Nhan Phong run rẩy lấy hai viên thuốc hạ huyết áp ra khỏi bình, không uống chút nước nào mà nhét thẳng vào miệng, nuốt khô xuống.