Nghe Nói Cô Còn Yêu Nàng

Chương 19: Cô muốn chữa lành cho nàng bằng tình yêu thuần khiết nhất

Chính nhân quân tử Tiêu Nhược Yên gặp phải vực thẳm cuộc đời, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ xấu hổ như vậy, trong tiếng cười của Nhan Chỉ Lan, cô giật lấy bộ đồ ngủ trên tay nàng, đi vào phòng tắm.

Nhan Chỉ Lan muốn cười thì cứ cười đi, nhưng hết lần này đến lần khác muốn dùng loại ánh mắt nhìn thấu mọi thứ để trêu chọc cô. Đến nỗi khi bước vào phòng tắm, nhịp tim của Tiêu Nhược Yên vẫn chưa hồi phục, cô hít một hơi thật sâu, xoa dịu trái tim, nhìn bản thân trong gương.

Tóc dài xõa vai, mặt như hoa đào, mặt mày đầy vẻ nữ tính thanh tú.

Tiêu Nhược Yên mở vòi sen, dùng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình, lẩm bẩm: "Bình tĩnh, mày phải bình tĩnh."

Cô nhớ lại lời của Lão Đại và Lan Lan.

Cô chính là công!

Khí thế tuyệt đối không thể thua Tiểu Nhan được!

......

Ngoài cửa, tâm trạng của Nhan Chỉ Lan cũng rất tốt, nghĩ đến bộ dạng xấu hổ xù lông vừa rồi của Tiêu Nhược Yên, nàng không nhịn được cười. Nàng nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi, lúc này, chắc hẳn cuộc sống về đêm của giới nhà giàu mới bắt đầu.

Nàng không chút suy nghĩ, cầm điện thoại lên gọi cho Tổng giám đốc Tần, Tần Hải Dao.

Mấy ngày nay từ khi Tiêu Nhược Yên trở về, Tổng giám đốc Tần bị cô giáo Nhan tra tấn đến mức suy nhược tinh thần, cô ấy nghe máy, bất lực nói: "Cô giáo Nhan."

Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Nhan Chỉ Lan cong môi: "Quấy rầy rồi, Tổng giám đốc Tần."

Ở đầu dây bên kia, Tần Hải Dao tức giận thở ra một hơi, giống như đang nhẫn nhịn và kiềm chế. Điểm này quả thật giống như Nhan Chỉ Lan suy nghĩ, cuộc sống về đêm của cô ấy mới bắt đầu, lẽ ra Tổng giám đốc Tần phải uống rượu đỏ xem tài liệu, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong chiếc chăn tử la lan mềm mại, một người đang uể oải nằm đó, đôi mắt hẹp dài của cô ấy nhìn sắc mặt đỏ bừng của Tần Hải Dao, giống như đang trừng phạt, cánh tay giật giật.

Tổng giám đốc Tần cúi đầu nhìn cô ấy, cắn môi dùng ánh mắt cảnh cáo người kia, nhưng thân thể của cô đang bị khống chế, dù mạnh mẽ đến đâu cũng biến thành nhẫn nhịn vô tận: "Cô giáo Nhan, cô yên tâm đi, tôi đã hứa với cô, mọi thứ sẽ được bàn giao thật tốt, không đối xử tệ với bảo bối của cô đâu."

Nghe giọng nói này của Tổng giám đốc Tần, Nhan Chỉ Lan cảm thấy thực sự không đành lòng: "Vậy cám ơn Tổng giám đốc Tần, hôm khác tôi sẽ đích thân đến cám ơn, chúc cô một buổi tối tuyệt vời."

Hai chữ "buổi tối" được nàng nhấn mạnh.

Tần Hải Dao:...

Có nhìn thấu cũng không được nói ra, cô giáo Nhan có biết hay không?

......

Cúp điện thoại.

Người nằm trong chăn ôm lấy cô, chính là người yêu của Tổng giám đốc Tần, Nguyễn Y Hàm. Cô ấy hôn lên môi cô: "Sao em lại tốt với cô ấy như vậy?"

Tần Hải Dao bất lực véo véo mặt cô ấy: "Giấm này mà chị cũng ăn? Chị không cảm thấy cô giáo Nhan bọn họ rất khổ sao? Chị có biết, mấy năm qua, dựa vào đồng lương ít ỏi của cô ấy, cô ấy đã mua bao nhiêu bài hát do Tiêu Nhược Yên sáng tác từ chỗ em không? Cô giáo Nhan đó rất kiêu ngạo, nhưng vì Tiêu Nhược Yên, cô ấy thật sự đã đến nhờ vả em hết lần này đến lần khác."

Nguyễn Y Hàm mỉm cười lắc đầu, Tần Hải Dao thở dài: "Có lẽ bởi vì chúng ta đã từng trải qua, nên khi nhìn thấy bọn họ, em sẽ nghĩ tới chúng ta lúc trước."

Nguyễn Y Hàm đưa cánh tay thon dài ôm người lại: "Họ cũng sẽ hạnh phúc."

...

Nhận được lời hứa của Tổng giám đốc Tần, Nhan Chỉ Lan vui mừng như một đứa trẻ, trên mặt nở nụ cười. Nàng giơ tay lên, sờ sờ chính mình, nhìn điện thoại vừa đặt xuống, thì thầm: "Là thật."

Tất cả đều là sự thật.

So với niềm hạnh phúc của Nhan Chỉ Lan.

Tiêu Nhược Yên trong phòng tắm có chút sững sờ. Cô nhìn dòng chữ viết bằng đầu ngón tay đã bị ướt đẫm hơi nước, gần như không thể nhìn ra được, trái tim bị đâm đau nhói.

"A Yên, nước không nóng hả?"

Ngoài cửa, một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, giọng nói của Nhan Chỉ Lan truyền đến, Tiêu Nhược Yên định thần lại. Cô nhanh chóng mở vòi sen phòng tắm, mở ra ít nước.

Trong tiếng nước nhỏ giọt, điện thoại của Tiêu Nhược Yên trên bồn rửa mặt rung lên, mắt cô vẫn nhìn vào gương, cô cầm điện thoại lên nhìn.

Là tin nhắn của Cao Vũ gửi tới.

—— Nhược Yên, tớ nhờ honey của tớ ở nước ngoài tìm bác sĩ quen biết để hỏi, rốt cuộc cậu tìm được thuốc này ở đâu vậy?

Cơ thể của Tiêu Nhược Yên lạnh buốt, cảm giác mập mờ và rung động trước khi bước vào phòng tắm cũng không còn, cô ngây người nhìn dòng chữ Tiểu Nhan đã viết trên gương.

—— Là thật, không phải ảo giác.

Gọi điện thoại cho Cao Vũ, Tiêu Nhược Yên hạ giọng: "Dùng để làm gì?"

Cao Vũ nghe thấy giọng nói hạ thấp của cô, biết cô không tiện nói chuyện: "Có phải... là cô ấy dùng không?"

Từ "cô ấy", đương nhiên không cần nói cũng biết dùng để chỉ Nhan Chỉ Lan.

Tiêu Nhược Yên cắn cắn môi: "Ừm."

Đầu dây bên kia dừng lại vài giây, Cao Vũ thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Thuốc đó là một loại thuốc thần kinh, điều tiết hệ thần kinh..."

Khi người yêu của Cao Vũ, Vương Ngọc Anh cầm ảnh chụp đến tìm vị bác sĩ quen để hỏi thăm, bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn kỹ bức ảnh, ngạc nhiên: "Wow, cậu tìm được ở đây vậy?" Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Vương Ngọc Anh: "Thuốc này là ai uống?"

Thấy bác sĩ như vậy, Vương Ngọc Anh biết không phải chuyện tốt, ăn ngay nói thật: "Một người bạn ở Trung Quốc, đang lén uống, không nói cho người khác biết dùng để làm gì."

Bác sĩ xem đi xem lại bức ảnh, rất thận trọng: "Bởi vì chỉ có ảnh chụp, không thể gặp được bệnh nhân nên tôi không nhìn thấy tình hình thực tế, chỉ có thể nói cho cậu biết, đây là thuốc thần kinh, những bệnh nhân dùng thuốc này, đa số đều từng bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Trong y học, chúng tôi gọi là Complex PTSD, đây là một trong những nguyên nhân dẫn tới hội chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn."

Vương Ngọc Anh có chút bối rối: "Có phải là bệnh trầm cảm không?"

Bác sĩ lắc đầu: "Có một số biểu hiện giống nhau, nhưng có những điểm khác nhau. Bệnh này rất phức tạp và đau đớn. Ngoại trừ đau đớn về mặt thể xác, bệnh nhân còn đau hơn về mặt tâm lý. Ví dụ, tôi từng tiếp xúc với một bệnh nhân, khi còn bé cô ấy đã bị xâm hại, sau khi lớn lên cô ấy luôn gặp ác mộng, luôn cảm giác mình bị xâm hại hết lần này đến lần khác. Điều đó giống như thực sự xảy ra, chỉ là ảo giác nhưng lại rất chân thật. Người bạn kia của cậu nhất định đã trải qua nỗi đau nào đó, làm cho cô ấy đắm chìm trong ảo giác, ảo giác này có thể là hi vọng giúp cô ấy thoát ra, cũng có thể đẩy cô ấy xuống vực thẳm của nỗi đau..."

"Nói một cách đơn giản, thuốc này điều tiết thần kinh, dùng để áp chế ảo giác. Dù sao cũng là thuốc thần kinh, uống nhiều quá sẽ gây tổn hại cho cơ thể."

......

Trong lòng như có lửa giận dâng lên, làm cho Tiêu Nhược Yên run rẩy gần như không đứng vững được, cô cắn răng, bấm điện thoại gọi đi.

Bên kia điện thoại, Nhan Chỉ Y không có vẻ gì ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Tiêu Nhược Yên, mà nhàn nhạt nói: "Gọi điện thoại cho tôi, là muốn biết cái gì?"

Cảm xúc của Tiêu Nhược Yên dâng trào, nước mắt chảy dài trên má: "Cậu ấy... tại sao cậu ấy phải uống thuốc áp chế ảo giác, tại sao..."

Tại sao?

Nhan Chỉ Y im lặng một lúc: "Cô có biết mấy năm nay em ấy đã trải qua những gì không? Nếu không phải như vậy, không dựa vào ảo giác để ở bên cạnh cô, căn bản em ấy không thể kiên trì được."

Thật ra, nếu như Tiêu Nhược Yên không gọi cho cô ấy, cô ấy cũng muốn đến tìm cô gái này.

Mười năm trước, cô ấy còn có thể đứng về phía ba Nhan Phong, thuyết phục em gái, đừng thích đồng giới, đứng để chấp mê bất hối.

Nhưng những năm qua, chứng kiến em gái đi từng bước vào vực thẳm của nỗi đau, chịu đựng từng ngày từng ngày, làm sao cô ấy có thể nhẫn tâm như vậy nữa?

Cô ấy biết rằng, nếu như họ còn làm như vậy nữa, thật sự sẽ mất đi Nhan Chỉ Lan mãi mãi.

Giọng nói của Nhan Chỉ Y rất nhẹ, nhưng lại mang theo cảm giác nặng nề, không giống như sự ấm áp và mềm mại của Tiểu Nhan.

"Cô có biết, sau khi tốt nghiệp đại học, tại sao em ấy không đi tìm cô không?"

Tiêu Nhược Yên cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể: "Cậu ấy tự sát."

Nhan Chỉ Y cảm thấy trái tim đau nhói khi nghe lời này: "Vậy cô có biết sau khi tự sát, đã xảy ra chuyện gì không?"

...

Tiêu Nhược Yên từng nói rằng, Nhan Chỉ Lan là một người rất yêu quý và tôn trọng sinh mệnh.

Đầu năm lớp 12, nhà trường rất chú trọng đến giáo dục tâm lý. Hiện nay, trước áp lực ngày càng lớn của kỳ thi đại học, các trường đại học cao đẳng thường xuyên công bố một số học sinh đã tự tử vì không chịu nổi áp lực.

Sau khi nghe được, Tiêu Nhược Yên thở dài: "Mặc dù có thể hiểu được, nhưng không thể chấp nhận được."

Nhan Chỉ Lan nhìn cô, suy nghĩ: "Chết chắc hẳn là một chuyện cần rất nhiều dũng khí."

Tiêu Nhược Yên ôm nàng: "Chúng ta còn chưa đủ 18 tuổi, cuộc sống tươi đẹp vừa mới bắt đầu. Loại dũng khí này, không cần."

Nhan Chỉ Lan nghiêng nghiêng đầu, trầm ngâm: "Ừm, ngày mai tốt như vậy, chúng ta phải sống thật tốt, gia đình đã cho chúng ta một tương lai tươi sáng như vậy. Nếu có thể, chúng ta nên giúp đỡ nhiều người hơn nữa."

Tiêu Nhược Yên cười sờ sờ mũi nàng: "Đúng vậy, chúng ta phải cố gắng chăm chỉ, sau này giúp đỡ người nghèo, xây cầu mở đường, được không?"

......

Nhưng không ai ngờ rằng, một người yêu đời như vậy, lại đi vào ngõ cụt.

Năm lớp 12, ở một đất nước xa lạ, đối mặt với sự chèn ép của các bạn học nhiều màu da khác nhau, Nhan Chỉ Lan chịu đựng và nhẫn nhịn.

Dung mạo xinh đẹp, thành tích học tập xuất sắc, chơi dàn dương cầm giỏi như vậy, có không ít người từ lâu đã coi nàng như cái gai trong mắt.

Bọn họ đẩy nàng, trong lúc ăn cơm, cố ý ném phần ăn của nàng xuống đất, nhốt nàng trong nhà vệ sinh, dương dương tự đắc giẫm lên váy đồng phục của nàng.

Nhan Chỉ Lan có thể chịu đựng được. Về đến nhà, nàng không nói cho ai biết, hết lần này đến lần khác lén lau rửa vết thương.

Đôi khi, đau đến mức không thể chịu nổi, nàng sẽ đọc lại mẩu giấy của Tiêu Nhược Yên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ trên đó.

—— Chờ tớ, bốn năm sau, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.

A Yên của nàng đang đợi nàng.

Nàng không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, chỉ cần nàng chịu đựng, nhẫn nhịn một chút là có thể vượt qua.

Lớn nhất là lần đó, trường học của Nhan Chỉ Lan tổ chức giải chạy marathon mùa đông, khi nàng kiệt sức chuẩn bị về đích, bị người khác đẩy ngã từ phía sau.

Mô mềm bị tổn thương trên diện rộng, khi đến bệnh viện, bác sĩ phát hiện tổn thương trên cơ thể nàng không chỉ là vết thương, trên làn da trắng tuyết, có rất nhiều vết sẹo cũ, thậm chí trên cánh tay còn nhìn thấy vết bỏng do tàn thuốc để lại.

Nhan Phong tức giận đi đến trường học, muốn điều tra ai đã bắt nạt nàng, muốn bắt những người đó phải chịu trách nhiệm.

Nhan Chỉ Lan chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ như một con rối. Nàng nhớ A Yên, nàng rất nhớ rất nhớ cô.

Sắp tới là sinh nhật 18 tuổi của A Yên, nàng không thể ở bên cạnh cô, có phải cô lại lén lau nước mắt không?

...

Ngơ ngơ ngác ngác kiên trì một năm.

Không ai biết rằng, sự kiên trì của Nhan Chỉ Lan đến từ đâu. Sau khi trở lại, nàng không hề bị tổn thương kia ảnh hưởng chút nào, thậm chí còn học hành chăm chỉ hơn, cuối cùng thi đậu vào trường đại học lý tưởng.

Nhan Phong thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng rốt cuộc con gái cũng quên được cô, rốt cuộc cũng tiến về phía trước.

Nhưng rất nhiều đêm chị gái lại trông thấy, Nhan Chỉ Lan một mình đàn dương cầm rồi bật khóc.

Đúng vậy, trong bốn năm đại học, mỗi giờ mỗi khắc nàng đều nghĩ đến cô.

Những ngày gần kề, tim nàng đập thình thịch. Dưới những cầu xin liên tục của nàng, nàng nhờ chị gái lén mua vé máy bay về nước giúp nàng.

Nàng nghĩ rằng nàng sẽ gặp được A Yên, nghĩ rằng những năm tháng chờ đợi cuối cùng đã có kết quả.

Nhưng ở sân bay, Nhan Phong dẫn theo vệ sĩ đeo kính râm đợi sẵn ở đó.

Đó là lần đầu tiên Nhan Chỉ Y nhìn thấy em gái của mình sụp đổ.

Nhan Chỉ Lan luôn nhẹ nhàng dè dặt ẩn nhẫn ngồi dưới đất, gào khóc, thậm chí sau đó, nàng nằm ra đất, cố gắng hết sức để chống lại vệ sĩ: "Không, đừng chạm vào tôi, tôi không đi ——"

A Yên.

A Yên của nàng còn đang đợi nàng.

Nhan Chỉ Lan khóc tê tâm liệt phế, nàng vùng vẫy giống như một con thú bị nhốt, l*иg ngực phát ra tiếng khóc thấu tim.

Nàng bị kéo về.

Về đến nhà, Nhan Phong không cho nàng một chút thể diện nào: "Mày dẹp ý nghĩ này đi, đừng nghĩ đến chuyện ở cùng với con biếи ŧɦái kia. Tiểu Nhan, tao cảnh cáo mày lần cuối, nếu vẫn giữ ý nghĩ này, tao sẽ hủy đi tiền đồ của nó."

Lại là như vậy.

Lại dùng tiền đồ của Tiêu Nhược Yên để áp đặt em gái.

Nhan Chỉ Lan không sợ hãi, nàng có thể làm bất cứ điều gì, chỉ có Tiêu Nhược Yên là điểm yếu của nàng.

Nhan Chỉ Y cảm thấy khó chịu, cô ấy cắn môi: "Ba, em ấy ——"

"Cút!"

Nhan Phong vô cùng tức giận: "Ngày mai, ngày mai mày phải đi gặp Tô Triết, hôn lễ đã được ấn định trong mùa hè này. Mày đọc nhiều sách như vậy có ích lợi gì? Đầu hỏng hết rồi."

Nhà họ Tô và nhà họ Nhan từng hứa liên hôn gia tộc, hai gia tộc đều là gia tộc lớn, môn đăng hộ đối, huống chi Tô Triết đã sớm để ý đến con gái, Nhan Phong đều biết.

Nhan Chỉ Lan vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm vào ba mình, phun ra từng chữ: "Con sẽ không gặp, cũng sẽ không kết hôn với anh ta."

Nhan Phong không nhịn được nữa, ông ta lao tới, gần như là kéo Nhan Chỉ Lan ra khỏi ghế sô pha.

Sắc mặt của Nhan Chỉ Lan trắng bệch, không thể về nước, lòng nàng tan nát. Lúc này, nàng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào Nhan Phong.

Nhan Phong hít sâu một hơi: "Nghe ba nói, nếu con đính hôn với Tô Triết, ba sẽ cho hai đứa gặp mặt."

Câu nói này, giống như rót mật vào tai, tràn đầy cám dỗ.

Ông ta nghĩ rằng con gái sẽ thuận theo muốn nhẹ nhàng một chút, nhưng Nhan Chỉ Lan lại lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ không đính hôn với anh ta."

Nàng đã hứa với A Yên.

Thân thể này, trái tim này, mãi mãi là của một mình cô.

Nếu như thuộc về người khác, vậy còn có ý nghĩa gì?

Cuối cùng, Nhan Phong cũng bộc phát. Ông ta nghiến răng nghiến lợi mở những ngón tay của Nhan Chỉ Lan ra, giật lấy mảnh giấy mà nàng đã đọc không biết bao nhiêu lần trong những năm qua.

—— Chờ tớ, bốn năm sau, sau khi tốt nghiệp đại học, chúng ta nhất định phải ở bên nhau.

Đó là Tiêu Nhược Yên để lại cho nàng.

Là hi vọng kiên trì của Nhan Chỉ Lan trong những năm qua.

Nhan Phong dùng sức xé nát, xé thành từng mảnh, ném ở trước mặt Nhan Chỉ Lan: "Mày dẹp tâm tư đó đi, hai đứa mày vĩnh viễn không thể ở bên nhau!"

Là như vậy sao?

Những mảnh giấy bay lả tả như bông tuyết ở trước mặt nàng.

Nhan Chỉ Lan nằm trên sàn nhà lạnh buốt, toàn thân nàng yếu đến mức bò cũng không thể đứng dậy được.

Giờ phút này, ánh mắt của nàng rất trống rỗng, như thể... như thể không có linh hồn.

Nhan Chỉ Y nhìn rất đau lòng, cô ấy khóc ôm chặt em gái mình, ôm nàng vào lòng: "Tiểu Nhan, Tiểu Nhan..."

Một lúc lâu sau, Nhan Chỉ Lan vẫn không trả lời. Cuối cùng, khi nước mắt nóng hổi của chị gái rơi xuống mặt nàng, lúc này Nhan Chỉ Lan mới mê mang nhìn vào chị mình, thì thầm: "Chị ơi, em rất nhớ cậu ấy, rất nhớ cậu ấy..."

Nàng muốn gặp cô.

Cho dù chỉ liếc nhìn một cái cũng được.

Đêm đó.

Nhan Chỉ Y cảm thấy bất an, cô ấy luôn trông chừng em gái mình, sợ nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ khi nàng đi tắm, cô ấy không vào theo.

Khi màu đỏ lan tràn trong bồn tắm, Nhan Chỉ Lan nhắm mắt lại, dựa vào làn nước ấm, cảm thấy choáng váng do mất máu quá nhiều.

Khoảnh khắc đó.

Nàng nhìn thấy Tiêu Nhược Yên.

Nàng nhìn A Yên của nàng đi về phía nàng giống như trước kia. Cô ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn nàng: "Tiểu Nhan, tớ đã trở về."

...

Cấp cứu ba ngày ba đêm.

Nhan Chỉ Lan được cứu về.

Nàng dùng sự quyết tuyệt của mình, mạng sống của mình, để chống lại ba, giành được thắng lợi một cách bi thảm.

Nàng không có vui sướиɠ, chỉ nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, mặc cho người nhà nói gì, nàng cũng không đáp lại.

Kể từ đó, Nhan Chỉ Lan có điều gì đó bất thường, nàng trở nên thèm ngủ.

Đôi khi, một lần ngủ chính là hai ba ngày cũng chưa tỉnh dậy.

Nhưng đôi khi, suốt cả đêm nàng cũng không thể ngủ được, khi không ngủ được, Nhan Chỉ Lan rất nôn nóng. Nhan Chỉ Y thậm chí từng nhìn thấy nàng dùng bút đâm vào cánh tay tự làm hại chính mình, cô ấy đè nàng lại. Sau đó, cô ấy phát hiện trong nhà có rất nhiều thuốc ngủ, Nhan Phong cũng bắt đầu trở nên sợ hãi.

Nhà họ Nhan tìm đến rất nhiều bác sĩ, cũng kiểm tra sức khỏe rất nhiều lần, sau đó, bác sĩ tâm lý Sophia đã tiếp nhận.

Cô ấy lắng nghe Nhan Chỉ Y kể lại những chuyện mà em gái đã từng trải qua.

Từ đầu đến cuối, Nhan Chỉ Lan chỉ ngây ngốc ngồi trên ghế lạnh buốt, không nói một lời.

Khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn như vậy, ánh mắt trống rỗng, giống như còn sống, nhưng cũng chỉ là còn sống mà thôi.

Cái xác không hồn.

Sau khi nghe xong, Sophia im lặng hồi lâu, cuối cùng, vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Nhan Chỉ Lan, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cô ngủ rồi sẽ có thể gặp được cô ấy không?"

Mí mắt của Nhan Chỉ Lan nhảy lên, thân thể của Nhan Chỉ Y run lên, cô ấy không thể tin nổi nhìn em gái mình.

Sophia tiếp tục hỏi: "Có phải sau khi tỉnh dậy, phát hiện ra mình lại mất đi cô ấy không? Lần này đến lần khác, có được rồi lại mất đi, có phải quá đau đớn không?"

Nước mắt Nhan Chỉ Lan chảy xuống từng giọt, Sophia đứng dậy, ôm lấy Nhan Chỉ Lan.

Ngay lúc đó, trong vòng tay của một người xa lạ, nàng khóc.

Kìm chế quá lâu, Tiểu Nhan bật khóc.

Nàng rất nhớ A Yên, rất nhớ rất nhớ.

Nàng sắp không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

...

Nhan Chỉ Y nhẹ nhàng nói: "Sau khi về nước, em ấy đã khá hơn trước, nhưng vẫn còn tiếp tục điều trị, đôi khi không thể phân biệt được đâu là thật đâu là mơ."

...

Đứng dưới vòi sen.

Tiêu Nhược Yên mượn nước, cắn vào đầu ngón tay, bật khóc mãnh liệt.

Trong tâm trí của cô đều là Tiểu Nhan.

Khi tình cờ gặp lại, nàng nhìn cô với ánh mắt không thể tin được.

Trong khách sạn, nàng luôn mong chờ câu trả lời "A Yên, cậu có thể ôm tớ một cái được không?"

Vô số lần, trong lúc nói chuyện với cô, ánh mắt của Tiểu Nhan mê mang, nàng cẩn thận không dám xác định: "A Yên, đây có phải là sự thật không?"

Tiểu Nhan lấy trộm áo sơ mi của cô, lấy trộm áo khoác của cô, chỉ để cảm nhận nhiều hơn sự chân thực này.

...

Khi bước ra khỏi phòng tắm.

Nhan Chỉ Lan phát hiện đôi mắt của Tiêu Nhược Yên hơi đỏ, nàng nghi ngờ nhìn cô.

Tiêu Nhược Yên nghiêng nghiêng đầu: "Gội đầu hơi lâu." Cô nhìn mái tóc chưa khô của Nhan Chỉ Lan: "Lại đây."

Trong ký túc xá trung học, hai người thường sấy tóc cho nhau mỗi khi tắm xong.

Nhan Chỉ Lan ngồi trước bàn trang điểm, lặng lẽ nhìn Tiêu Nhược Yên. Tiêu Nhược Yên cẩn thận thổi từng sợi tóc cho nàng, không biết đang nghĩ gì, cô không ngừng cắn môi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

"A Yên, những năm qua, cậu phải chịu đựng rất nhiều rồi."

Nhan Chỉ Lan nghĩ rằng sau khi đến đây, cô lại nghĩ tới điều gì đó nên tâm trạng mới dao động như vậy.

Còn chưa dứt lời, vừa nói Tiêu Nhược Yên lại càng chua xót, nước mắt lăn dài.

Tiểu Nhan của cô.

Người con gái của cô.

Mình đầy thương tích, lại còn lo lắng cho cảm xúc của cô.

Tiêu Nhược Yên không nói một lời, thổi tóc cho nàng. Nhan Chỉ Lan ngả người về phía sau, nhẹ nhàng đến gần trong ngực cô.

Nàng vẫn nhìn Tiêu Nhược Yên không chớp mắt, cứ như thể nếu nàng nhắm mắt lại, cô sẽ lập tức biến mất.

Ánh mắt đó, quá cố chấp, quá tham luyến, quá thận trọng.

Tiêu Nhược Yên đau lòng. Sau khi sấy khô tóc, cô tắt máy sấy, xoay người lại ôm Nhan Chỉ Lan vào lòng.

Tắt máy sấy.

Tiêu Nhược Yên xoay người lại ôm Nhan Chỉ Lan vào lòng.

Cô dùng sức quá mạnh.

Tiểu Nhan gần như không thể thở được.

Tâm tư của Nhan Chỉ Lan đột nhiên bối rối, nàng lui về sau, nhìn Tiêu Nhược Yên: "A Yên, cậu..."

Tiêu Nhược Yên nắm lấy tay nàng, đặt lên môi mình: "Tiểu Nhan, nhìn tớ."

Nhan Chỉ Lan nhìn cô, Tiêu Nhược Yên nắm lấy tay nàng đặt lên môi mình: "Là của cậu."

Cô nắm lấy tay nàng dời xuống, đặt lên xương quai xanh: "Cũng là của cậu."

Cô lại dời xuống, nhìn chằm chằm vào Nhan Chỉ Lan: "Tất cả đều là của cậu, đều là thật."

Nói xong, Nhan Chỉ Lan chưa kịp phản ứng, Tiêu Nhược Yên đã cúi đầu xuống, vòng tay qua vòng eo gầy đến mức làm cô tan nát cõi lòng của Tiểu Nhan, hôn lên đôi môi lạnh buốt của nàng.

Cô muốn chữa lành cho nàng bằng tình yêu thuần khiết nhất.

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Haizz, Diệp Tử vừa viết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Tôi cảm thấy chính văn mới chỉ bắt đầu.

Hai người sẽ dùng những hành động thực tế để tát vào mặt ba mẹ, tát vào mặt những người phản đối hai người.

Hai người sẽ nắm tay nhau, sẽ sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang.

- ---------------

Tâm sự Editor:

Mấy hôm nay s1apihd.com đang bão tố quá, mình cũng bận quá nên ít có thời gian edit truyện, quý cuối trong năm nhiều việc bù đầu không thở nổi:(... Nhưng yên tâm, mình sẽ cố gắng!