Cả người đau nhức lờ mờ thức dậy, ký ức da^ʍ mỹ hoang đường đêm qua lại ùa về, khiến Giang Lăng Ca bỗng chốc ngây ngẩn cả người, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch trong chốc lát thì vô cùng ửng đỏ, cặp mắt hoa đào trong suốt mở to đến ngây dại, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và khϊếp sợ... Tối hôm qua, nàng thế mà bị Tổng đốc đại nhân say rượu cho rằng nàng là kỹ nữ mà người khác đưa đến để rót rượu... rồi cưỡиɠ ɧϊếp nàng.
Cơ thể nàng đã không còn sạch sẽ rồi, cả người vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ đang ngủ say bên mình. Mắt đẹp vô tình nhìn thoáng thấy thân hình cường tráng khác xa với trượng phu ốm yếu của mình, Giang Lăng Ca không khỏi cắn chặt môi đến nước mắt rưng rưng.
Không... nàng không thể tiếp tục ở đây nữa, nếu như cứ ở chỗ này, không biết khi nào nàng mới giải quyết xong việc trượng phu?
Tuy rằng trước đây nàng chưa bao giờ gặp vị đại nhân này, nhưng chàng là vị quan nổi danh khắp phố đường Giang Ninh. Nếu như... nếu như chàng hiểu lầm chính nàng tự dâng hiến thân thể thì sao? Như vậy lúc ấy có phải nàng còn bị đổ thừa thêm tội lẳиɠ ɭơ tự chủ động quyến rũ chàng hay không? Nghĩ vậy, tiểu mỹ nhân càng thêm không khỏi sợ hãi, tuy rằng nàng vì thất trinh bị hϊếp da^ʍ không thể kháng cự mà giận dữ và xấu hổ. Nhưng điều lo sợ nhất chính là vô tình nàng trượt chân, còn làm liên lụy hại cả nhà vô tội.
Nàng chỉ có thể thừa dịp người đàn ông còn chưa tỉnh dậy, cả người run run rẩy rẩy đứng lên. Thế nhưng lúc nàng thử cử động chân, lại kinh ngạc phát hiện hai chân của mình bị cái đùi phải khoẻ khoắn của người đàn ông đè chặt, nơi riêng tư giữa chân còn bị bắt tách ra đang cắm một cây dươиɠ ѵậŧ cứng rắn... dươиɠ ѵậŧ kia cũng không phải thứ xa lạ gì, chính là... chính là dươиɠ ѵậŧ lớn của Tổng đốc đại nhân. Nàng không chỉ bị tên quan dê xòm này điên cuồng cắm âʍ ɦộ, mà còn nuốt dươиɠ ѵậŧ của chàng suốt cả một đêm dài.
Suốt một đêm!
Ký ức kinh khủng khiến cho người ta sợ hãi làm khắp người nàng bắt đầu run cầm cập lên. Đêm qua... đêm qua nàng đã bị người đàn ông đυ. nát, còn bị ép ngậm dươиɠ ѵậŧ chàng đi ngủ.
"A..." Nghĩ đến đây, Giang Lăng Ca chỉ thấy khϊếp đảm ngượng ngùng, nàng càng cảm thấy bị người ta sỉ nhục triệt để, thậm chí còn nghĩ mình là tiện phụ nhà họ Tiền.
Giang Lăng Ca khó chịu đẩy đẩy cơ thể nặng nề của người đàn ông ra, ý đồ muốn thoát khỏi cái ôm của chàng, âʍ ɦộ khít chặt cũng lén lút co rút muốn đẩy dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đang ngủ ra, nhưng mà người đàn ông đang ngủ say sưa kia lại càng ôm nàng thật chặt hơn. Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc trực tiếp ấn nàng ở trong lòng ngực người đàn ông, khiến Giang Lăng Ca không khỏi kêu lên một tiếng, nhưng lại sợ đánh thức Tổng đốc đại nhân, Giang Lăng Ca đành vội ngậm chặt miệng.
Người đàn ông dường như cũng nhận ra động tĩnh, nhưng chàng chỉ nhắm mắt giả không biết gì như cũ, miệng khẽ hừ một tiếng giống như nói mê sảng, còn dán mặt lên khuôn mặt của nàng mà cọ. Trong phút chốc, chàng làm Giang Lăng Ca kinh hoảng đến chảy mồ hôi lạnh cả thân. Tuy nhân người đàn ông cũng chỉ cử động một chút lại ngoan ngoãn nằm ngủ, nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, chỉ có thể run rẩy kéo một bàn tay của chàng đang ôm mình ra, muốn từ khe hở hai người nhanh chóng chuồn ra ngoài, nhưng mà nàng không thể tưởng tượng được là, nàng mới thoáng lui về sau một chút, còn tạo cơ hội cho người đàn ông tiến sát tới gần, thân thể như bức tường đá chặn hết mọi đường lui của nàng.