"Lại nói bậy, đồ dâʍ đãиɠ nhà nàng...” Nghe được lời này, người đàn ông không nhịn được khẽ cười một tiếng, vươn lưỡi không ngừng liếʍ cái cằm tinh tế của mỹ nhân, giọng khàn khàn nói: "Nàng là thất thϊếp của ta... nô ɭệ dâʍ đãиɠ của ta...” Nói xong, người đàn ông lại thúc mạnh eo, không ngừng đυ. cắm âʍ ɦộ ướt nhẹp dưới thân.
"A... Ha... Không... Không cần... A... Ưʍ...”
Thân hình người đàn ông rắn chắc cường tráng như vậy, hoàn toàn không cho nàng cơ hội trốn thoát, dươиɠ ѵậŧ to thô dài kia không ngừng ra ra vào vào trong âʍ ɦộ mình.
Nghe thấy tiếng đâm vào rút ra nhóp nhép nhóp nhép, Giang Lăng Ca ngượng ngùng không thôi, nàng không chịu nổi cảm giác ngượng liền khóc nức nở, nhưng càng khóc người đàn ông càng cực kỳ kích động liếʍ mặt, cơ thể nàng, Giang Lăng Ca hoàn toàn không thể né tránh được.
Chẳng mấy chốc, rượu thôi tình đã khơi dậy du͙© vọиɠ ẩn sâu trong người nàng, khát vọng dươиɠ ѵậŧ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ người đàn ông khiến nàng lạc mất lý trí. Hai mắt Giang Lăng Ca mê ly rưng rưng nước nhìn người đàn ông trước mặt, trong miệng vốn dĩ truyền ra tiếng khóc rống rêи ɾỉ dần dần xen lẫn vui thích: "A... Ưʍ... sâu quá... sâu quá... A... thật lớn... A... Ha...”
"Lăng Ca.... Lăng Ca...” Bóp chặt mông thịt mỹ nhân không ngừng xoa nắn, người đàn ông chỉ biết lao tới thật sự trong âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ nàng, lại không ngừng dán khuôn mặt tuấn tú mình lên mặt nhỏ minh diễm động lòng người của nàng, do dự một hồi lâu, Từ Lễ cuối cùng cũng khẽ gọi tên nàng, nhũ danh dịu dàng mềm mại này khiến chàng vướng bận hơn mười năm.
Đáng chết, vì sao không xuất hiện sớm một chút? Vì sao không để bọn họ gặp nhau sớm một chút? Cứ phải lúc chàng tìm được nàng thì nàng đã bị người đàn ông khác vấy bẩn, nữ thần của chàng, Lăng Ca của chàng...
"A... Ưʍ... A... Ha... vì sao ngài biết ta... Không cần... đâm sâu quá... hu hu... Không cần... đừng liếʍ nữa...” Tuy rằng, lúc này đầu óc Giang Lăng Ca đã hoàn toàn rối loạn, nhưng mà lỗ tai nàng nghe rất rõ ràng. Người người đàn ông này, chàng biết nhũ danh của nàng... Ưʍ... nàng còn đang thất thần suy nghĩ miên man, người đàn ông lại ôm nàng lên, để cặp đùi thon dài non mịn treo ở bên hông của chàng, tên này liền đứng lên ôm nàng bắt đầu đυ..
"A... Ha... Không... Không cần... ta sẽ ngã mất... Đừng... như vậy... bỏ ta xuống...” Sợ bị té ngã, Giang Lăng Ca chỉ biết ôm chặt thân mình cường tráng của người đàn ông, dán vào gương mặt thoạt nhìn tuấn dật văn nhã của chàng mà khóc nỉ non. Sao lại có tên điên khủng bố như vậy chứ, ánh mắt mê mang nhìn nam tử tuấn tú trước mắt, tiểu mỹ nhân càng thêm hỗn loạn, nàng đã bị người đàn ông lạ cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng nàng không thể đẩy chàng ra, âʍ ɦộ tội nghiệp chỉ có thể phơi bày mặc kệ chàng tà ác đυ., tại sao lại như vậy? "A... Ưʍ...”
Tuy nhiên người đàn ông cũng không cho nàng cơ hội tự hỏi nhiều, dươиɠ ѵậŧ thô to dùng sức xông vào thật sâu, chàng vừa ôm nàng như ôm con gái đi vào phòng vừa thúc eo đẩy dươиɠ ѵậŧ lớn vào. Thân mình ở yên hơn nửa năm nay làm sao chịu được nổi những trận đâm điên cuồng này? Chỉ chốc lát sau, bên trong âʍ ɦộ tiểu mỹ nhân chảy thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ xối ướt sàn nhà giống như đi tiểu, nàng bị chàng cắm không nghỉ đến khó nhịn thở hồng hộc, xụi lơ ngã vào trong lòng ngực người đàn ông.
Tuy rằng tiểu mỹ nhân này đã phun nước người đàn ông vẫn không ngừng nghỉ, để nàng ghé vào mép giường, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ lại bá đạo đâm vào đυ. âʍ ɦộ. Người đàn ông vừa cắm âʍ ɦộ nàng vừa không ngừng hỏi: "Nàng nhìn ta, biết ta là ai không?"
"A... Ưʍ... ngài... ngài...” Chàng là ai? Rốt cuộc chàng là ai? Lúc này, Giang Lăng Ca đã hoàn toàn hồ đồ không biết gì, cũng không biết ai đang đυ. âʍ ɦộ nàng. Tiểu nương tử chỉ nắm chặt trụ giường không buông, thân mình không ngừng đung đưa qua lại: "Ta... ta không biết... A... Ưʍ...”
"Nàng là của ta, sao nàng lại không nhớ!" Dứt lời, chàng liền đánh mông nàng một phát, trên bờ mông trắng nõn liền hiện lên năm ngón tay đỏ chói mắt.
Nghe thấy lời này, tiểu mỹ nhân đột nhiên bị ăn đau liền kinh sợ, cơ thể không ngừng run bần bật, lời này của chàng là có ý gì?