Tổng Đốc Trà Xanh Cưỡng Đoạt Vợ

Chương 24

Nhìn chàng như vậy, Giang Lăng Ca càng thêm lúng túng. Nàng thậm chí muốn xuống xe vì xấu hổ. Nhưng nghĩ đến cảnh chồng trong ngục, nàng đâu thể vô tâm được. Nàng cắn môi, lén liếc nhìn Từ Lễ, sau một lúc do dự mới e dè nói: "Đại nhân, lọ thuốc lúc nãy là thuốc giảm đau ngài nói đó phải không?"

"Ưʍ...” Nghe nàng hỏi vậy, người đàn ông chỉ đơn giản gật đầu, trong lòng hơi mong đợi. Nàng vừa nắm lấy tay mình, tuy rất nhanh đã buông ra, nhưng điều này cho thấy nàng không còn sợ mình nữa. Nghĩ vậy, chàng không khỏi mong đợi nàng sẽ làm theo ý mình. Nhưng trên mặt, chàng vẫn giữ vẻ quân tử, nhắm mắt tĩnh tâm, giả vờ không biết gì.

Xoa nắn chiếc khăn tay, mặc dù xấu hổ khó xử, nhưng cuối cùng Giang Lăng Ca cũng gạt qua nỗi e ngại, đến gần đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay người đàn ông.

"Phu nhân...” Tiểu mỹ nhân trong lòng đặt bàn tay mềm mại lên mu bàn tay mình, Từ Lễ rất xúc động. Nhưng để khỏi làm nàng nghĩ mình là kẻ dâʍ đãиɠ, chàng chỉ quay đầu nhìn nàng bằng ánh mắt ngây thơ vô tội, như một chàng trai trẻ không hiểu gì cả.

Đồng thời, trong lòng Giang Lăng Ca cũng đang trăn trở. Ngày thường nàng rất ghét những kẻ dâʍ đãиɠ, cũng rất khinh bỉ những phụ nữ không biết xấu hổ. Nhưng lúc này, nàng lại mong người đàn ông chủ động hơn, để nàng khỏi phải ngượng ngùng. Tuy nhiên, chàng dường như vô tâm trước "lời ngỏ ý" của nàng, khiến nàng bắt đầu nóng lòng: "Đại nhân... thϊếp... ngày hôm ấy về nhà, thϊếp rất lo lắng cho ngài. Nên thϊếp...”

Khuôn mặt non tơ đỏ ửng, tiểu mỹ nhân cảm thấy mình run run vì xấu hổ. Một lúc sau, nàng quyết tâm nhắm mắt, ngửa mặt đặt môi lên môi chàng!

"Ưʍ...” Mặc dù Từ Lễ đã đoán được nàng sẽ làm gì, nhưng để khỏi dọa nàng, chàng không ngay lập tức ôm lấy. Khi nàng hôn lên môi mình, chàng chỉ ậm ừ một tiếng, cố tránh né. Nhưng lúc này tiểu mỹ nhân dường như thật sự quyết tâm quyến rũ, nàng học theo cách của chàng, cắn nhẹ môi dưới chàng, cả người mềm mại ôm chầm lấy chàng.

Mặc dù Giang Lăng Ca không còn là gái đồng trinh, nhưng theo chàng biết, vì hiếu đạo nên dù rất yêu thương, Tiền Dục Vinh cũng hiếm khi đυ.ng chạm đến nàng. Nên nàng rất lạ lẫm với chuyện vợ chồng, ngây thơ như gái đồng trinh vậy. Dù nàng chủ động hôn chàng nhưng rất vụng về, giống đứa con nít, thậm chí còn run lên vì xấu hổ. Sau khi vùng vẫy một lúc, người đàn ông trấn tĩnh lại, cố tình nghiêm nghị gạt nàng ra. "Nàng đang làm gì vậy? Quyến rũ ta ư?"

"Thϊếp, thϊếp...” Giang Lăng Ca tưởng người đàn ông sẽ thích khi nàng làm vậy, không ngờ chàng lại nghiêm khắc nói nàng đang quyến rũ mình, nàng xấu hổ đến nỗi không biết phải làm sao, chỉ run run che miệng vì sợ hãi.

Nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt với vẻ đau lòng, Từ Lễ chỉ làm ra vẻ thất vọng, nghiêm giọng: "Chẳng lẽ phu nhân nghĩ ta là kẻ dâʍ đãиɠ chỉ thấy sắc đẹp là mê, sai Triệu Ngũ đưa nàng đi thăm phu quân chỉ để chiếm lấy nàng hay sao?"

"Thϊếp... không phải, thϊếp...” Nàng tất nhiên biết Tổng đốc không phải người như vậy. Nhưng nàng thật sự sợ hãi, sợ không cứu được phu quân! Nghĩ đến điều này, Giang Lăng Ca cảm thấy xấu hổ gần như tuyệt vọng, nàng phải làm sao đây? Tổng đốc ghét cách nàng làm, nhưng nàng phải làm gì để giúp phu quân thoát khỏi hiểm nghèo?

Lúc đó, ngoài kia vang lên tiếng của Triệu Ngũ: "Gia, đã tới nơi rồi."

Nghe vậy, Từ Lễ chỉ đáp một tiếng, rồi quay sang nói nhẹ nhàng với nàng: "Ta sẽ bảo Triệu Ngũ đưa nàng về...” Nói rồi, người đàn ông thở dài: "Tội của phu quân nàng không nhỏ, lại xảy ra tại nơi ta quản hạt, ta tự nhiên sẽ điều tra sự thật." Nói xong, chàng phất tay áo bước ra ngoài.