Lúc này, gã đàn ông bước tới trao cho nàng một chiếc khăn tay. "Đừng sợ, ta sẽ không làm hại nàng...” Từ Lễ không ngờ lại khiến nàng hoảng sợ đến vậy, vội đi tới an ủi.
Nghe thấy những lời đó, Giang Lăng Ca ngừng khóc, nhưng không nhận lấy khăn tay từ tay gã, mà lảng tránh một cách khó nhận ra, khổ sở xoa nắn chiếc khăn tay của mình. "Thϊếp thân không có... không phải như vậy... thϊếp...” Nàng muốn nói mình không hề hối lộ Liễu Tri phủ, nhưng đó lại là sự thật, nàng biết mình không thể biện bạch được. Nói một lúc rồi im bặt, thậm chí không biết nên nói gì nữa. Gã đàn ông bỗng nói: "Xin lỗi, đêm đó ta say quá... nhầm tưởng nàng là...” Biết nàng sợ hãi mình, Từ Lễ cũng không muốn cứng rắn, mà lại tiến thoái lưỡng nan, làm ra vẻ chân thành xin lỗi.
Nàng thật sự đã từng nghĩ nếu gã biết sự thật sẽ ra sao, nhưng không ngờ lại được gã trực tiếp xin lỗi. Tiểu mỹ nhân ngẩn ngơ một lúc, rồi mới quay lại nhìn gã, nhưng lại đối diện với gương mặt điển trai đầy vẻ hối lỗi và day dứt. Thậm chí Giang Lăng Ca còn nhìn thấy vẻ thương xót dành cho mình trong đôi mắt của Từ Lễ, một lúc lâu không biết nên nói gì. Nhưng nàng cũng hiểu địa vị của mình, không thể chống lại những người này, chỉ là miếng thịt trên tấm đòn thôi. Tiểu mỹ nhân chỉ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Đại nhân, ngài có thể nhục mạ thϊếp, thậm chí bắt thϊếp vào tù với một tội danh gì đó, tại sao lại nhắc chuyện này? Ngài...”
Chàng đã làm khổ nàng rồi, nghĩ đến mình đã là một nữ nhân mất trinh, mà gã vẫn cứ nhắc đi nhắc lại chuyện mất trinh với chàng, Giang Lăng Ca hoảng sợ không biết phải làm sao. Lúc này, gã đàn ông đứng sau lưng nàng bỗng kêu ậm ừ một tiếng, bịt ngực lùi lại, khiến nàng giật mình.
"Đại... đại nhân, ngài làm sao vậy?" Lúc đó tiểu mỹ nhân đang buồn bã, không ngờ gã lại có vẻ rất đau đớn. Nàng không kịp nghĩ ngợi lễ nghi, bước tới muốn đỡ lấy chàng. Nhưng thấy nàng đến gần, gã lại lùi lại với vẻ mặt đau khổ, một tay bịt ngực, một tay giơ lên ra hiệu cho nàng. "Ưʍ... đừng tới gần, đừng tới gần!"
"Đại nhân, để thϊếp gọi người tới giúp...”
"Đứng yên! Ta không sao, đừng gọi người khác tới...”
"Nhưng, nhưng ngài có vẻ khó chịu lắm...”
Không hiểu sao thấy gã đàn ông lịch lãm này vì thân thể không thoải mái mà nhíu mày, có vẻ rất đau đớn, tiểu mỹ nhân hốt hoảng không biết làm sao. Nàng không nghe lời chàng, định đi ra gọi người. Nhưng nàng vừa đi được vài bước thì gã đã kéo nàng lại, khó nhọc cúi đầu tì vào vai nàng, Từ Lễ chỉ khàn khàn nói: "Đừng gọi ai cả, mấy ngày nay ta chỉ uống thuốc giảm đau mà qua ngày...”
Bỗng bị gã đàn ông nắm lấy thân hình, tiểu mỹ nhân run sợ, vội cúi đầu tránh né chàng, nhưng cũng không hề xô đẩy. "Nhưng... nhưng ngài đứng cũng không vững rồi...”
"Phu nhân, ta đang bị ngộ độc dâʍ ɖu͙©, nàng đừng cựa quậy!"
Giang Lăng Ca vốn tưởng chàng mắc một căn bệnh nặng, không ngờ lại bị nhiễm da^ʍ độc. Nghe những lời đó, nàng đờ người, gần như trong giây lát, tiểu mỹ nhân cũng nhận ra dấu hiệu bất thường trên cơ thể người đàn ông. Nàng chỉ cảm thấy thân thể chàng nóng rực, hơi thở phả vào tai mình hơi gấp gáp. Dù chàng cẩn thận ôm lấy nàng, bên dưới không sát vào, nhưng nàng đã từng trải qua cái "của" chàng một lần rồi, to dài khủng khϊếp, nên lúc này nó đã đứng thẳng lên, đúng chỗ đâm vào mông thịt của nàng, đỏ bừng cả khuôn mặt vì xấu hổ. "Thứ... thứ độc gì vậy? Đại nhân, ngài ưʍ...”