Cổ Đại Khuê Tú Ở Thập Niên 70

Chương 47: Thật Sự Là Có Thể Như Thế Sao?

Thật ra anh ta cũng có chút không hài lòng với chú ba, mẹ ruột của mình, bao nhiêu năm này cũng chẳng hỏi thăm được câu nào?

Tuy rằng Lâm Tư Tư không biết việc này, nhưng mà cũng nói với Châu Tùng Bách, đưa cho anh cả nhà mình một quả dưa cùng chẳng làm sao cả, Châu Tùng Bách không thèm để ý, anh còn đặc biệt nói một câu: "Anh ba bên kia không cần đưa gì đâu, nếu cho bên kia chi bằng em giữ lại cho gà nhà mình ăn."

Lâm Tư Tư nói: "Bên kia thật sự có chút quá trớn."

Châu Tùng Bách lười nói về người anh ba kia của anh, nói: "Vợ, anh thấy gà ở hậu viện nhà mình cũng lớn lắm rồi đấy."

Người này đang muốn ăn gà đây mà.

Lâm Tư Tư gật đầu nói: "Đúng là lớn rồi, ngày mai em hầm một con gà trống để bồi bổ cho anh."

"Em đúng là vợ yêu của anh!" Châu Tùng Bách bèn thơm một cái lên mặt cô.

Lâm Tư Tư liền thấy bà cụ Châu, gương mặt cô đỏ hết lên, nhịn không được đánh anh một cái, ban ngày bàn mặt lại còn không ở trong phòng, anh đúng là làm càn.

Bà cụ Châu thật ra cũng chẳng để ý, người trẻ tuổi mà, chứng minh tình cảm của bọn họ rất tốt.

"Vừa nãy mẹ nghe thấy con muốn hầm gà?" Bà cụ Châu lên tiếng.

"Chẳng phải gà nhà chúng ta đã lớn rồi sao, có thể ăn rồi." Châu Tùng Bách nói.

Gà nhà anh phát triển rất tốt, mới nuôi có hơn hai tháng mà bây giờ một con đã gần nửa cân rồi, có thể làm thịt để ăn rồi.

"Ăn gì mà ăn, nuôi để đẻ trứng sau này lúc Tư Tư ở cữ còn có mà ăn." Bà cụ Châu nói.

"Sao có thể giữ lại để đẻ trứng chứ, không được phép đâu." Châu Tùng Bách nói.

"Gì mà không cho phép, con không biết đâu, hôm trước mẹ tới nhà của Bí thư, mẹ đoán chừng hậu viện nhà ông ta cũng nuôi không ít đâu!" Bà cụ Châu nhỏ giọng nói.

"Nhà lão Hoàng ở sát vách, hình như cũng nuôi hai ba con." Lâm Tư Tư nghe vậy, cười nói.

Châu Tùng Bách ngây ra một lúc: "Sao hai người lại biết chuyện này?"

"Nghe thanh âm là biết thôi." Lâm Tư Tư bèn nở nụ cười, gà nhiều gà ít, tiếng kêu lúc đẻ trứng đều không giống nhau.

“Nhà của hai người bọn họ cũng đều là người hiền lành, nếu như bọn họ nuôi thì những nhà khác chắc cũng sẽ không nuôi đâu đúng không?” Châu Tùng Bách sững sờ hỏi.

“Chị dâu của con ở bên kia cũng nuôi thêm hai con nữa.” Bà Châu nghe vậy thì nói.

“Mẹ, bây giờ ở trong thôn của chúng ta cũng đã mắt một nhắm một mở với những chuyện này rồi phải không?” Châu Tùng Bách vội vàng hỏi.

"Cũng gần giống là như vậy, chỉ cần chúng ta không đem những thứ này ra bên ngoài, thì cho dù trong lòng người ta có đoán được, thì cũng chỉ đoán mò thôi chứ không mắt thấy tai nghe. Cho nên nhà chúng ta cũng chỉ giữ lại những con gà này để đẻ trứng ăn thôi, chứ không làm thịt." Bà Châu đập bàn nói.

"Gà trống thì không đẻ trứng, giữ lại cũng chỉ tổ phí thêm thức ăn thôi, nên hay là chúng ta làm thịt chúng đi." Châu Tùng Bách lập tức nhìn về phía hai con gà trống.

Chuyện này thì bà Châu không có ý kiến, chỉ có hai con gà trống, nếu muốn ăn vậy thì buộc lòng phải làm thịt một con trước, còn lại con kia thì giữ lại để sau này làm thịt sau.

Nhưng mà sau khi nghe lời mẹ và vợ của anh nói thì Châu Tùng Bách lập tức để ý đến một chuyện, sau đó thì anh phát hiện thực ra rằng bây giờ hàng ngũ ở bên trên thực sự tạm thời không quan tâm đến chuyện những hộ gia đình nuôi gà này nữa.

Lúc anh và bọn người Hồ Đồ Hộ tụ tập lại một chỗ cũng đã nói đến chuyện này, Hồ Đồ Hộ lập tức nói: "Đâu phải chỉ có mỗi thôn của cậu, không phải những thôn khác đều giống nhau hết đó sao? Nếu như tôi đoán không lầm thì từ nay về sau chuyện này sẽ càng ngày càng thoải mái, nói không chừng sau này sẽ cho phép những hộ gia đình được nuôi heo luôn đấy. "

“Thật sự là có thể như thế sao?” Hai mắt của Châu Tùng Bách cũng sáng rỡ lên.

“Sao vậy, nếu sau này các hộ gia đình được nuôi heo, cậu cũng muốn nuôi à?” Hồ Đồ Hộ hỏi ngược lại anh.

“Muốn chứ, sao lại không muốn, bây giờ cả vợ tôi và mẹ tôi đều phải dựa vào tôi, mà tôi thì lại không ra đồng, nếu không nuôi heo thì còn làm gì được nữa đây?” Châu Tùng Bách nói.

Hồ Đồ Hộ gật đầu nói: "Chuyện này rất thích hợp với cậu đó. Tôi thấy ở khía cạnh này thì cậu thật sự là cũng có chút năng khiếu."

Đúng là anh có chút năng khiếu thật, con heo mà được qua tay Châu Tùng Bách nuôi dưỡng chăm sóc vậy thì rõ là dáng dấp của nó sẽ rất tốt.

Còn về phần cái Đại Tiên Thần Thủy gì đó thì Hồ Đồ Hộ cũng biết, nhưng mà anh ta cảm thấy chắc Châu Tùng Bách đã tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng mà xem ra mấy con heo uống thứ nước đó cũng không bị gì cả, cho nên anh ta cũng không quan tâm anh nữa.

Anh ta cũng biết Châu Tùng Bách đã đem cả gia tài của mình để đập vào đây, cho nên anh coi trọng chuyện đó như vậy cũng là điều khó tránh khỏi.